Vô Thượng Thần Đế

Chương 3571: Kiếm Nô nhanh như điện (1)

Mục Vân chạy dọc theo cầu thang, thẳng lên tầng hai.
Thú thủ hộ tầng thứ hai là một con sói hoang, cũng không có uy hiếp gì, Mục Vân giải quyết, phần thưởng lần này là một viên đan dược bình thường, không có tác dụng gì.
Một đường thuận buồm xuôi gió, Mục Vân bò lên tầng thứ mười một, khi hắn vừa bước vào phòng tầng thứ mười một, nhìn thấy mười mấy thiếu nữ, cũng ở trong phòng, các nàng có lỗ tai nhọn như mèo con, tướng mạo yêu diễm, quần áo bại lộ, sau lưng là cái đuôi lông xù.
- Là Cửu Vĩ Miêu.
Mục Vân đề phòng, những thiếu nữ này đều đến từ Cửu Vĩ Miêu Tộc, mà Cửu Vĩ Miêu, chính là một trong chủng tộc cửu đẳng.
Trong Tam Nguyên giới, Cửu Vĩ Miêu Tộc là tồn tại thê thảm nhất, bởi vì các nàng đại bộ phận đều là những cô gái phi thường xinh đẹp yêu diễm, cho nên bị săn bắn quy mô lớn, vô luận nhân tộc, hay cửu đẳng tộc khác, đều điên cuồng săn bắn Cửu Vĩ Miêu, sau đó bán đến thị trường nô lệ. Hết lần này tới lần khác tốc độ sinh sản của Cửu Vĩ Miêu Tộc rất nhanh, cho dù không ngừng bị săn bắt, nhân số của các nàng vẫn là nhiều nhất Tam Nguyên giới, các nàng cũng khống có chút biết thân phận bản thân, tự mình làm sinh ý phong nguyệt phóng đãng, còn ném những cô gái không nghe lời ném đến khu săn bắn, hoàn toàn là một loại trầm luân.
Tộc này, không có một chút ý tứ phản kháng.
- Đại nhân, mệt rồi đi, có cần chúng ta hầu hạ không?
Mười mấy thiếu nữ, thấy Mục Vân xuất hiện, cười kiều mị, thân hình mềm nhũn, cũng dán lên người Mục Vân.
Mục Vân câm lặng bật cười, hoàn toàn không nói gì, những thiếu nữ mèo chín đuôi này, cư nhiên đưa sinh ý phong nguyệt làm thành Thiên Độc cấm địa.
- Xin lỗi, ta không cần.
Mục Vân có chút chật vật, giãy dụa ra từ ôn nhu.
Lúc này, hắc quang chợt lóe trong lúc phòng, một đầu xà yêu xuất hiện.
Đây là thủ hộ thú tầng thứ mười một, Mục Vân cũng không có áp lực gì, giết xà yêu, phần thưởng tầng này là mười khỏa Kim Nguyên Châu.
Hắn nhìn những thiếu nữ Cửu Vĩ Miêu này đáng thương, đưa Kim Nguyên Châu cho các nàng.
Các nàng nhất thời hoan hô nhảy nhót lên, đi cướp đoạt Kim Nguyên Châu.
Mục Vân lắc đầu, không nói một lời, cũng mặc kệ các nàng, đi về phía tầng thứ mười hai.
Hắn đi tới tầng mười hai, phía sau cửa tháp muốn đóng lại, nhưng đúng lúc này, một thân ảnh thiếu nữ xinh đẹp, bỗng nhiên từ trong khe cửa chui tới.
Ca...
Thiếu nữ vừa chui tới, cửa tháp liền đóng lại.
- Hô, thật nguy hiểm.
Thiếu nữ vỗ vỗ ngực, có chút may mắn.
Mục Vân quay đầu lại nhìn nàng, chỉ thấy đây là một thiếu nữ Cửu Vĩ Miêu, bộ dạng phi thường xinh đẹp, quần áo phi thường phóng đãng, vải vóc trong suốt, Mục Vân đều có thể nhìn thấy từng mảng da thịt lớn của nàng.
Mà trên trán nàng, có một viên chu sa đỏ tươi, đây là cát thủ cung đặc hữu của Cửu Vĩ Miêu, thiếu nữ này cư nhiên còn là xử nữ, chưa từng tiếp đãi khách nhân, quả thực làm Mục Vân có chút ngạc nhiên.
- Công tử, ta là Miêu Tuyên Nghi, xin chào.
Thiếu nữ mỉm cười, mị nhãn như tơ, yêu mị là thiên phú của Cửu Vĩ Miêu, cho dù nàng là thiếu nữ băng thanh ngọc khiết, cười rộ lên cũng mang theo hương vị phóng đãng.
- Ngươi muốn làm gì?
Mục Vân nhíu nhíu mày, lúc này, hắc quang trong phòng hiện lên, thú thủ hộ đã xuất hiện, là một con trâu.
Mục Vân cùng Miêu Tuyên Nghi đều đứng ở ngoài vòng chiến, con Man Ngưu kia cũng không có phát động công kích.
Miêu Tuyên Nghi cười nói:
- Công tử, ngươi chính là Mục Vân, đúng chứ?
- Ừm, là ta.
Mục Vân bật cười, xem ra chân dung truy nã của mình, có thể đều truyền khắp Tam Nguyên giới.
- Mục công tử, ta đã sớm nghe nói qua uy danh của ngươi, ngươi có thể dẫn ta leo tháp, leo lên tầng năm mươi là tốt rồi.
Miêu Tuyên Nghi dịu dàng bái lạy, ánh mắt ngập nước chăm chú nhìn Mục Vân, ngọt ngào cười nói:
- Sau khi chuyện thành công, tiểu nữ tử nguyện ý lấy thân hứa hẹn.
- Tiểu nha đầu, ngươi vẫn là trở về đi, lấy thân hứa hẹn gì đó, ta không có hứng thú.
Mục Vân dở khóc dở cười, đã sớm nghe nói Cửu Vĩ Miêu Tộc yêu quái phóng đãng, hôm nay hắn xem như đã được kiến thức.
Phanh...
Mục Vân không để ý tới Miêu Tuyên Nghi nữa, bước vào vòng chiến, một quyền vung ra, đánh bại Man Ngưu kia.
Cách cách.
Vách tường lật đổ, cơ quan xuất hiện, bên trong hiện phần thưởng.
Nhưng Mục Vân ngay cả phần thưởng cũng không cần, chạy về phía tháp lầu phía trên.
- Mục công tử, chờ ta.
Miêu Tuyên Nghi cũng đuổi theo, cửu vĩ Miêu tộc các nàng khác không được, khinh công thân pháp lại là nhất tuyệt, tốc độ của Miêu Tuyên Nghi này còn nhanh hơn so với Mục Vân, vèo một cái, lại càng vượt qua cửa tháp, đến tầng thứ mười ba.
- Sao ngươi còn đi theo?
Mục Vân có chút tức giận, hắn mệt chết mệt sống đánh bại thủ hộ thú, mà Miêu Tuyên Nghi nằm thắng, đi theo hắn là có thể thông quan, một chút trả giá cũng không cần, bị người ta chiếm tiện nghi như vậy, Mục Vân tự nhiên không vui.
- Mục công tử, đừng tức giận, chúng ta đến bàn một giao dịch.
Miêu Tuyên Nghi cười tủm tỉm nói.
- Ai, ngươi cô bé này, mau trở về đi, ngươi muốn lấy thân hứa hẹn, ta còn không muốn.
Mục Vân lắc đầu.
- Không phải, giao dịch này, là về Nhân Nguyên bút.
Miêu Tuyên Nghi nhỏ giọng nói.
- Nhân Nguyên bút!?
Vừa nghe đến ba chữ Nhân Nguyên bút, Mục Vân khiếp sợ. Nhân Nguyên bút, một trong tam nguyên chí bảo, nếu như Thiên Nguyên Kính là chúa tể thiên đạo, như vậy, Nhân Nguyên bút chính là chúa tể nhân đạo.
Thứ sắc bén nhất trong thiên địa, không phải đao kiếm, mà là bút phong.
Nhân Nguyên bút, đỡ người chính tông, lấy vô thượng bút phong, khắc họa luật lệnh nhân đạo, tu thân tề gia, trị quốc bình thiên hạ.
Năm xưa, Tai Nạn Thiên Tôn luyện chế nhân nguyên bút, là muốn dùng bút phong sắc bén, đâm hết gian ác chư thiên, khắc họa nhân đạo chính pháp, dùng luật lệnh chính đạo trấn thủ thiên hạ, để cho người thiện được thưởng, để cho ác nhân bị phạt, để cho toàn bộ Tam Nguyên giới, đều tuân thủ chính đạo.
Nhưng đáng tiếc, nhân đạo không có, luật lệnh không tồn tại, toàn bộ Tam Nguyên giới, đã mất đi đạo đức cùng quy củ, trở thành thế giới cá lớn nuốt cá lớn, hỗn loạn không chịu nổi.
Về phần Nhân Nguyên bút, ai cũng không biết ở nơi nào.
Nhưng hiện tại, Miêu Tuyên Nghi cư nhiên nói, nàng biết bí mật Nhân Nguyên bút.
Miêu Tuyên Nghi khoác tay Mục Vân, thân mật cười nói:
- Mục công tử, chỉ cần ngươi chịu dẫn ta leo tháp, leo lên tầng năm mươi, ta sẽ nói cho ngươi, bí mật của Nhân Nguyên bút.
- Ngươi biết bí mật của Nhân Nguyên bút?
Mục Vân trầm giọng nói.
- Đương nhiên, ta làm sao dám lừa gạt ngươi.
Miêu Tuyên Nghi cười hì hì nói.
Mục Vân bất động thanh sắc, đột nhiên xuất ra Thiên Nguyên Kính.
Thiên Nguyên Kính, có thể chiếu rọi tâm ma, nếu như nàng nói dối, khẳng định không thoát khỏi cái nhìn sâu sắc của Thiên Nguyên Kính.
Nhưng dưới sự chiếu rọi của Thiên Nguyên Kính, tâm tình của Miêu Tuyên Nghi, cũng lạnh nhạt như nước, không có tâm ma toát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận