Vô Thượng Thần Đế

Chương 1839: Còn muốn tiến lên

- Nếu như chúng ta tìm tới Kim Tiên Bi, cũng có thể miễn đi nộp lên trên cống phẩm, tông môn nhất định ban thưởng rất rất lớn.
Trong lúc nhất thời, mặc kệ đệ tử Tam Cực Thiên Minh, hay đệ tử ngũ đại Thanh Đồng cấp thế lực đều nghị luận ầm ĩ.
Mà giờ khắc này, ngay phía trước bọn hắn chỉ có một cửa cung, còn về hai bên, tựa hồ liên tục không nhìn thấy phần cuối.
- Cung điện này... Thế nào tiến vào?
Thấy cảnh này, một tên đệ tử lại nhịn không được mở lời.
Lời vừa hỏi ra, tất cả mọi người sửng sốt.
Đúng vậy, bọn hắn phát hiện cửa lớn cung điện, thế nhưng thế nào tiến vào?
Hiện tại, đại môn cung điện nhìn qua uy phong lẫm liệt, tư thế hiên ngang, bọn hắn, lại nhỏ bé như con kiến.
Mục Vân đứng trước cổng chính, nhìn kỹ.
Đại môn có hai phiến, cao ước chừng trăm mét, thế nhưng lại rộng hai ba trăm mét.
Mà yrên đỉnh tựa hồ phong bế, căn bản không đường có thể tiến vào.
Mà chỗ đóng của hai cánh cửa rất mỏng, cơ hồ mảnh không thể nhận ra.
Đã có đệ tử đi tới, muốn mở cửa ra, thế nhưng tổn thất mấy thanh tiên kiếm, đám người không thể không từ bỏ.
Mục Vân một mực đứng trước cổng chính, trái lắc lắc, phải động động, nhìn đại môn, không ngừng nhíu mày.
Kỷ Vũ nhịn không được nhìn Mục Vân lúc ẩn lúc hiện, quát:
- Ngươi ở nơi đó lúc ẩn lúc hiện làm gì? Có phiền hay không.
- Đúng đấy, nghĩ không ra biện pháp, thì đừng ở nơi đó khoe khoang mình giống như có biện pháp.
Lư Tuấn Vĩ tiếp lời, cũng quát.
- Cố lộng huyền hư thôi.
Trần Dư hừ lạnh.
Nghe đến lời này, trên mặt Mục Vân lại mang theo ý cười, cũng không tức giận.
- Nói như vậy, các ngươi có biện pháp rồi?
- Chúng ta...
Kỷ Vũ khẽ nói:
- Chúng ta không có cách, ngươi có biện pháp không?
- Ta? Đương nhiên là có.
Mục Vân có chút hăng hái xoay người, nhìn Kỷ Vũ nói:
- Ta cũng không phải một ít người, chỉ biết dùng sức mạnh, công phu rống to rống nhỏ rất mạnh, thế nhưng đầu óc lại không đủ dùng.
- Ngươi mắng ai?
- Ta không có mắng ai.
Mục Vân cười nói:
- Ai đầu óc không đủ dùng, ta mắng người đó.
- Ngươi...
Kỷ Vũ muốn xuất thủ, nhưng nhìn lấy Nhậm Cương Cương cùng Tử Nha, lại cứng rắn nuốt xuống cục tức.
- Không bằng chúng ta đánh cược?
Mục Vân nhìn Kỷ Vũ, cười nói:
- Nếu ta mở ra đại môn này, chính ngươi vả miệng ba lần, nếu ta mở không ra, Mục Vân ta tự mình vả miệng ba lần, như thế nào?
Nghe thấy Mục Vân nói lời khiêu, Kỷ Vũ nhiệt huyết xông lên đầu.
Vừa định đáp ứng, thế nhưng nghĩ đến Mục Vân trước đó tụ tập đến mười bốn khối Kim Tiên Lệnh, hắn lại do dự.
Tiểu tử này chẳng lẽ thật sự tìm thấy biện pháp tiến vào?
Kỷ Vũ không dám đánh cược.
- Thế nào, không dám?
Mục Vân cười nhạo một tiếng, quay người đi đến một bên khác.
- Đáng ghét!
Kỷ Vũ thầm hận.
Mà giờ khắc này, Diệp Vô Tình nhìn Mục Vân lại cười nói:
- Mục huynh thật chẳng lẽ tìm tới biện pháp?
- Không có.
Mục Vân tùy ý nói:
- Ta chỉ đùa hắn...
Kỷ Vũ nghe đến lời này, kém chút lảo đảo, muốn phun ra một ngụm máu.
Mục Vân này... Thực sự đáng ghét.
Mà lúc này, đám người vẫn đang vắt hết óc nghĩ biện pháp.
Tiến vào bên trong không gian thần bí, nếu như bọn hắn bị một cánh cửa ngăn ở bên ngoài, cũng quá mất mặt.
Bên ngoài đại môn, mọi người vò đầu bứt tai.
- Mục Vân, nếu như ngươi có biện pháp, nói ngay, để chúng ta chờ làm gì?
Trần Dư hiện tại cũng nhịn không được nói.
- Phiền toái như vậy làm cái gì.
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói không kiên nhẫn vang lên.
Đường Văn Vũ đi lên phía trước, nhìn Mục Vân, quát:
- Mục Vân, ngươi tốt nhất đừng quên thân phận của ngươi, ngươi bất quá là đệ tử Thiên Kiếm lâu, ở trước mặt chúng ta, không có phần để ngươi phách lối, biết biện pháp thì mở đại môn ra.
Đường Văn Vũ dựa vàp đại ca của mình là Đường Văn Bân, đệ nhất nhân ngoại minh Tam Cực Thiên Minh.
Hiện tại mở miệng, không chút khách khí.
Thấy cảnh này, khóe mắt Mục Vân hiện ra một tia sát ý.
Sát ý lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng lại để Đường Văn Vũ có một ảo giác, vừa rồi, tựa hồ bị tử thần để mắt tới.
- Ta, có biện pháp.
Mục Vân lại đột nhiên mở miệng.
Vừa nghe lời này, mọi người xúm lại.
- Biện pháp gì, mau nói.
Đường Văn Vũ quát.
Nghe tiếng la to, trong đôi mắt Mục Vân lại lộ ra một tia trêu tức.
- Ta có thể nói, nhưng ta cần ngươi, nói lời xin lỗi ta.
Mục Vân chữ chữ âm vang, rất có lực.
Xin lỗi?
Nghe đến lời này, Đường Văn Vũ cười ha hả.
- Mục Vân, để ta xin lỗi ngươi? Được!
Đường Văn Vũ tiến lên, một quyền đánh thẳng tới Mục Vân.
Thấy cảnh này, Mục Vân lại hừ lạnh một tiếng, ngang nhiên xuất thủ.
Hắn không sợ Đường Văn Vũ xuất thủ, sợ Đường Văn Vũ không xuất thủ.
Oanh...
Hai thân ảnh đối nhau một quyền, tiếng oanh minh nổ vang, hai thân ảnh tách ra.
Trong lúc lui lại, Mục Vân lại đạp một bước lên mặt đất, lù lù bất động.
Thế nhưng một bên khác, Đường Văn Vũ lại oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Mà toàn bộ cánh tay hắn cũng không ngừng run rẩy.
Một quyền này hiển nhiên để hắn bị thương không nhỏ.
Thấy cảnh này, mọi người nhìn Mục Vân mang theo vẻ nghiêm nghị.
Gia hỏa này, không đơn giản.
Đường Văn Vũ chính là cảnh giới nhị phẩm Thiên Tiên, mà là rất nổi danh bên trong ngoại minh Tam Cực Thiên Minh.
Danh khí không chỉ đến từ đại ca hắn Đường Văn Bân, càng là thực lực của bản thân hắn tương đối lợi hại.
Trong cảnh giới nhị phẩm Thiên Tiên, thực lực của hắn muốn sâu hơn đám người Tịch Yểm Nguyệt, Đấu Lạc Thiên một bậc.
- Đây chính là lời xin lỗi của ngươi?
Mục Vân lại nhìn Đường Văn Vũ, cười lạnh nói:
- Xin lỗi như thế, thật để người ta... Không dám nhận lấy.
- Ngươi...
- Văn Vũ!
Đường Văn Vũ còn muốn tiến lên, thế nhưng Đường Văn Bân lại quát:
- Xin lỗi!
- Đại ca...
Trong lòng Đường Văn Vũ đầy lửa giận.
Đại ca thế mà để hắn nói xin lỗi.
Đây quả thực là sỉ nhục không thể chịu được.
- Xin lỗi!
Đường Văn Bân hiện tại nhìn Đường Văn Vũ, không thể nghi ngờ nói:
- Ngươi bây giờ xin lỗi, nếu hắn mở ra đại môn, chúng ta tự nhiên tiến vào bên trong, điểm này, so với cá nhân ngươi chịu nhục, cái gì nhẹ cái gì nặng?
- Nếu như ngươi xin lỗi, hắn vẫn không cách nào mở ra đại môn, kia... Hắn hẳn phải chết không nghi ngờ, ai cũng cứu không được hắn.
Đường Văn Bân nói lời này xem như uy hiếp.
Nhưng sao Mục Vân lại để ở trong lòng.
- Tốt, ta nói xin lỗi!
Đường Văn Vũ nhìn Mục Vân, hung ác nói:
- Thật xin lỗi, Mục Vân.
- Dừng lại!
Đường Văn Vũ còn chưa nói hết lời, Mục Vân duỗi tay ra, nói:
- Ta còn chưa nói ngươi làm như thế nào xin lỗi đâu.
- Ngươi còn muốn thế nào?
- Đơn giản, muốn xin lỗi, vả miệng ba cái.
Mục Vân xòe tay, nhìn về phía trước, lạnh giọng nói.
Ba cái bạt tay chỉ là lợi tức, chân chính là muốn mạng của Đường Văn Vũ, nhưng không phải hiện tại.
- Ngươi muốn chết!
Đường Văn Vũ hiện tại triệt để phẫn nộ.
- Muốn để ta xin lỗi ngươi, ngươi bây giờ chịu chết đi.
Vừa dứt lời, Đường Văn Vũ còn muốn tiến lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận