Vô Thượng Thần Đế

Chương 1282: Diễn một trò hay (1)

Chuyện Mục Vân trải qua bên trong tứ nguyên phong địa, hắn trước kia nghe nói, đương nhiên biết, những người này đều mang địch ý với Mục Vân.
Mà ba người bọn họ xuất hiện ở đây, nếu nói không có cường giả ở phía sau ngấp nghé, hắn vạn vạn không tin.
Chỉ là thực lực tổng hợp Huyết Minh hiện tại đề cao, cho dù có cường giả ở phía sau áp trận, bọn hắn cũng không sợ.
Huyết Minh, không còn là Huyết Minh trước đó.
- Vị này là Đảo chủ Huyết Sát đảo Huyết Vô Tình?
Bên trong ba người, một thanh niên thân mang màu lam trường sam, khuôn mặt hòa ái đi ra.
- Tại hạ Vô Cực Lưu Vân tới bái phỏng Mục minh chủ, ban đầu ở bên trong tứ nguyên phong địa, không có giao thủ cùng Mục minh chủ, thực sự cảm thấy đáng tiếc.
- Ngươi chính là Vô Cực Lưu Vân.
Ngay tại giờ phút này, một tiếng hô vang lên trên cổng thành.
Mục Vân dậm chân mà ra, nhìn phía dưới.
- Vô Cực Lưu Vân, hạng mười thập đại tiểu Tôn Giả, bên trong tứ nguyên phong địa, từ đầu đến cuối không thấy thân ảnh ngươi, mà lại càng giấu đầu lộ đuôi, ta còn tưởng rằng dáng dấp ngươi xấu xí không dám gặp người, vậy à vẫn rất suất nha?
- Mục minh chủ nói đùa.
Mục Vân nói chuyện xem như cay nghiệt, thế nhưng Vô Cực Lưu Vân lại không thèm để ý.
- Ban đầu ở bên trong tứ nguyên phong địa, Lưu Vân vì tìm một ít đồ có lọi dành cho mình, cho nên một mực không hề lộ diện, hiện tại có thể nhìn thấy Mục minh chủ, quả thật tam sinh hữu hạnh.
- Sai, không phải tam sinh hữu hạnh, là thập sinh ra hạnh.
Mục Vân lần nữa nói:
- Được rồi, quanh co lòng vòng, không cần phải nói, Vô Cực Lưu Vân, ngươi tới nơi đây muốn làm cái gì?
- Mục minh chủ quả nhiên hào sảng.
Vô Cực Lưu Vân khẽ mỉm cười nói:
- Gần đây nghe nói bên trong toàn bộ mấy ngàn tiểu thế giới có rất nhiều người khen Mục minh chủ, nói là thập đại tiểu Tôn Giả nên lần nữa chọn lại bài vị mới đúng, đều nói Mục minh chủ ít nhất có tư cách đứng hàng trước mười, cho nên ta lần này đến đây muốn nhìn một chút, Mục minh chủ đến cùng có thực lực trước mười hay không.
- Tới cửa khiêu chiến thật sao?
Mục Vân mỉm cười, trong mắt mang theo một tia trêu tức.
- Nếu là khiêu chiến, vậy luôn có tặng thưởng!
Mục Vân lần nữa nói:
- Ta biết các ngươi khẳng định không phải vẻn vẹn tới khiêu chiến, cho nên nói, các ngươi muốn thu hoạch được cái gì từ ta?
- Mục minh chủ...
- Vô Cực Lưu Vân, ngươi cũng thực sự quá khách sáo.
Vô Cực Lưu Vân còn chưa mở miệng, một bên khác, một thanh niên thân mang trường sam tiến lên một bước nói:
- Mục Vân, ngươi giết nhiều người Tứ Phương tiểu thế giới ta như vậy, Phương Hồi Thiên ta hôm nay đến đây lấy tính mệnh của ngươi.
- Bất quá Phương Hồi Thiên ta dùng hình thức khiêu chiến, khiêu chiến Mục Vân ngươi, thắng, ta lấy mệnh ngươi, ngươi nói cho ta, hai đại bí tàng khác ở nơi nào, thua, mệnh Phương Hồi Thiên ta, cho ngươi.
- Ha ha...
Nghe đến lời này, Mục Vân lại cười lên ha hả.
- Phương Hồi Thiên, ngươi nói chuyện không dùng đầu óc à?
Mục Vân cười nhạo nói:
- Cứ như vậy, ngươi vẫn là một trong thập đại tiểu Tôn Giả? Nếu như có bài vị trí thông minh của thập đại tiểu Tôn Giả, ngươi tuyệt đối là thứ nhất đếm ngược.
- Ngươi...
Mục Vân cười lạnh:
- Ta lại hỏi ngươi.
- Hôm nay, ngươi giết ta, ta còn muốn nói cho ngươi vị trí của hai đại bí tàng khác? Vậy ta nếu thắng, chỉ lấy một cái mệnh tiện của ngươi thôi, ta có lợi quá.
- Ngươi còn nghĩ giết ta?
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Phương Hồi Thiên triệt để giận.
- Nếu là đổ ước, đương nhiên là quy tắc đều phải bình đẳng.
- Tốt!
Phương Hồi Thiên khẽ:
- Nếu ngươi có thể giết ta, Tứ Phương tiểu thế giới ta cho Huyết Minh ngươi thêm một trăm ức cực phẩm linh tinh.
- Trăm ức ức cực phẩm linh tinh, mua một tin tức, ngược lại là có lời.
Mục Vân cười hắc hắc nói:
- Bất quá ta cũng không phải loại người so đo, trăm ức ức bán cho các ngươi tin tức này, vậy thì thôi, đã như vậy, Phương Thông Không, cũng đừng che che, ra đi.
Mục Vân vừa dứt lời, ngẩng đầu nhìn trên mặt biển.
- Còn có Ngũ Độc tiểu thế giới, không biết là vị cao nhân nào đến? Vô Cực tiểu thế giới, hẳn là cũng không phải Vô Cực Lưu Vân ngươi một người đến chứ?
Mục Vân vừa dứt lời, nhìn về phía trước, lẳng lặng chờ đợi, cũng không nóng nảy.
Trọn vẹn qua nửa khắc đồng hồ, ba thân ảnh từ mặt biển phương xa dường như mới đến.
- Lưu Vân, cung chủ lệnh ta mang ngươi trở về, đến nơi này làm càn cái gì?
Một tiếng quát bỗng nhiên vang lên.
Một nam tử dáng người khôi ngô, đầu đội mũ dài, nhíu mày quát:
- Lần này chúng ta đến làm đại sự, ngươi ở nơi này làm cái gì?
Mà cùng lúc đó, một nam tử khác toàn thân bao phủ bởi trường sam màu đen, ngay cả đầu đều bị vải đen vây quanh, khàn giọng nói:
- Phương Hồi Thiên, cùng ta trở về.
- Độc Ngọc Tử, môn chủ tìm ngươi đã lâu, đi thôi.
Một lão giả dáng người gầy còm, nhẹ giọng quát.
- Thiên minh trưởng lão, ta tới đây là vì khiêu chiến Mục Vân, còn chưa bắt đầu, có thể trở về.
Vô Cực Lưu Vân nhìn nam tử trước người, dựa vào lí lẽ biện luận.
- Bớt ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ!
Vô Cực Thiên Minh nhìn Vô Cực Lưu Vân, nhẹ giọng quát:
- Không quay lại, ta sẽ bảo để Lăng Thiên đến trị ngươi.
- Ta không quay về.
Mà đổi thành một bên, Độc Ngọc Tử nhìn lão giả gầy còm trước người, cười nói:
- Hắc Sơn đại thúc, không thể bỏ qua cho kẻ này, đệ tử Ngũ Độc môn chúng ta, trên tay hắn đã nhiễm mấy nhân mạng.
- Đúng thế, Diệp thúc, gia hỏa này rất đáng để ăn đòn.
Phương Hồi Thiên nhìn nam tử áo đen trước người, nói:
- Diệp thúc, ta hôm nay giết hắn, báo thù cho bọn người Thanh Nghịch Thiên.
- Làm càn!
Nghe được lời Phương Hồi Thiên, một tiếng quát to vang lên:
- Ai cho phép ngươi hồ nháo như thế.
- Ba ba...
Ngay tại giờ phút này, từng tiếng ba ba vỗ tay vang lên.
Mục Vân vỗ tay một cái, ngừng lại, nhìn mấy người.
- Tốt tốt tốt, không tệ không tệ, diễn một trò rất hay.
Mục Vân ha ha cười nói:
- Vị này là Hắc Sơn, phó môn chủ Vạn Độc môn chứ nhỉ? Vị này hẳn là Vô Cực Thiên Minh trưởng lão Vô Cực Hóa Thiên Cung, còn có vị này, hẳn là Diệp tiên sinh, địa vị còn muốn cao hơn tứ đại tông chủ bên trong Tứ Phương tiểu thế giới.
Nhìn ba người, Mục Vân ha ha cười nói:
- Ba vị không cần diễn kịch.
- Vô Cực Hóa Thiên Cung ngươi có tâm tư gì, Mục Vân ta không biết, bất quá hai vị của Ngũ Độc tiểu thế giới và Tứ Phương tiểu thế giới, chỉ sợ hiện tại hận không thể giết Mục Vân ta, làm gì ở chỗ này giả vờ giả vịt.
- Nếu muốn so thử, Mục Vân ta phụng bồi, nếu không muốn so, cũng đừng ở nơi này lôi lôi kéo kéo, mỗi người về nhà mình.
Mục Vân đột nhiên quát:
- So tài, thì lấy ra một trăm ức cực phẩm linh tinh, sinh tử bất kể, ta thua, tự sẽ nói cho các ngươi biết tin tức ta biết, các ngươi thua, một trăm ức cực phẩm linh tinh, cộng thêm tính danh của mỗi người các ngươi, dám cược liền cược, không dám đánh cược, nhanh xéo đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận