Vô Thượng Thần Đế

Chương 1232: Ma tộc tộc trưởng giáng lâm

Ôi mẹ ơi, tình huống như thế nào đây?
Mục Vân nháy mắt mộng bức.
- Hắn đã có hôn thê?
- Không!
- Đã có vị hôn thê?
- Không!
- Đã có người trong lòng?
- Không!
Huyền Nguyệt Lăng thở phào nói:
- Như thế rất tốt!
- Vậy nếu như có thì sao?
Mục Vân không khỏi mở miệng hỏi.
- Vậy ta sẽ giết hắn.
Huyền Nguyệt Lăng vừa dứt lời, phi thân lên.
- Sư tôn, người còn có thương!
Tiêu Doãn Nhi lo lắng nói.
- Không sao, ta cần trợ giúp phu quân ta đối địch.
Huyền Nguyệt Lăng vừa thanh lãnh dứt lời, chỉ để lại đám người hóa đá tại chỗ.
- Doãn Nhi.
- Ừm?
- Sư tôn nàng lựa chọn nam nhân, chẳng lẽ xem ai nhìn nàng lần đầu tiên à? Cái này cũng thực sự là... Quá nhảm đi.
- Ta không biết.
Tiêu Doãn Nhi nhíu nhíu mày, nói:
- Thế nhưng sư tôn từ trước đến nay là một người rất tỉnh táo, không biết sao lại thế...
- Lỗ lớn.
Mục Vân đột nhiên quát.
- Làm sao rồi?
- Vừa rồi nếu như để Diệp Thu tiểu tử này đi đánh lén, ta tới cứu sư tôn nàng, ông trời của ta, nàng kia bây giờ không phải sẽ khóc thét hô hào gả cho ta rồi?
Chỉ là Mục Vân vừa dứt lời, nháy mắt cảm giác được hai ánh mắt gần như có thể giết chết người đang nhìn về phía hắn.
Nhìn Tiêu Doãn Nhi và Vương Tâm Nhã, Mục Vân ha ha cười nói:
- Nói đùa, nói đùa...
Chỉ là giờ phút này, Diệp Thu, Phong Ngọc Nhi, Huyền Nguyệt Lăng ba người liên thủ, Tra Kiệt dần dần có phần chống đỡ không được.
- Hừ, người Huyết Minh, không nghĩ tới các ngươi còn dám ra.
- Vì cái gì không dám?
Mục Vân ha ha cười nói:
- Chẳng lẽ Ma tộc các ngươi rất đáng sợ?
- Không đáng sợ? Vậy người Huyết Minh các ngươi vì cái gì co đầu rút cổ bên trong đại trận hộ đảo, không dám ra mặt.
- Đáng sợ? Vậy Ma tộc các ngươi thế nào không công phá đại trận hộ đảo của ta, giết vào Huyết Minh?
Mục Vân lại cười nhạo nói:
- Ngay cả đại trận ta bày ta ra còn không phá được, còn dám khẩu xuất cuồng ngôn.
- Ngươi muốn chết.
Nghe thấy Mục Vân miệng lưỡi dẻo quẹo giải thích, Tra Kiệt gào thét:
- Kiệt Tư, Kiệt Lợi, Lộ Dịch, trở về.
Một tiếng gào thét, quanh quẩn bên trong toàn bộ Huyền Nguyệt thánh địa.
Tiếng bá bá bá xé gió lên, ba đạo thân ảnh lúc này bỗng nhiên xuất hiện.
Chính là hai đại Ma Đế, Kiệt Tư cùng Kiệt Lợi trước đó tiến công Huyết Minh, còn có một tên tráng hán Ma tộc thân cao chừng sáu bảy mét.
Tam đại Ma Đế.
Chưa thấy qua hẳn là Lộ Dịch, Sinh Tử cảnh ngũ trọng, Kiệt Tư và Kiệt Lợi thì là Sinh Tử cảnh lục trọng.
Không dễ chơi.
Thấy cảnh này, trong lòng Mục Vân hơi kinh ngạc.
Hắn vốn cho rằng, Ma tộc chí ít phái hai ba người bên trong thất đại Ma Đế đi tiến đánh Huyền Không sơn.
Hiện tại xem ra, cũng không phải như thế.
Tính toán thất sách.
- Kiệt Tư Kiệt Lợi, hai người các ngươi không phải chưa có dịp thi triển quyền cước tại Huyết Minh à? Hiện tại cho các ngươi một cơ hội.
Tra Kiệt nói:
- Lập tức, lập tức, giết Mục Vân Cho ta.
- Tuân lệnh!
- Tuân lệnh!
Tra Kiệt vừa dứt lời, Kiệt Tư cùng Kiệt Lợi hai người xông ra.
- Giết? Ngươi giết được sao?
Hai người kia vừa mới xông ra, trên bầu trời, một tiếng hét to vang lên, ngay sau đó, hai thân ảnh, trước người chợt hiện ánh sáng năm màu bất ngờ xuất hiện trước người hai đại Ma Đế.
- Hai lão già, rốt cục đến rồi.
Thấy cảnh này, Mục Vân lại thở dài một hơi.
Ầm ầm...
Trong lúc nhất thời, bốn đạo thân ảnh va nhau, tách ra.
- Sinh Tử cảnh lục trọng.
Nhìn hai người đột nhiên xuất hiện, mọi người nhất thời kinh ngạc không thôi.
Đây là ai?
- Lạc Thiên Vương, Bạt Thiên lão tổ, hai người các ngươi lại không đến, khi trở về ta nhất định hung hăng cáo trạng các ngươi một trước mặt Đại Đế.
Nhìn hai người, Mục Vân ha ha cười nói.
- Cáo trạng? Ngươi có ý tốt sao? Làm hại chúng ta tìm ngươi khắp thế giới, kết quả ngươi là thứ không có lương tâm, lại ở nơi này...
Chỉ là Mục Vân vừa dứt lời, một giọng nói vũ mị đến xốp giòn xương đột nhiên vang lên.
Nghe được tiếng này, Mục Vân đau cả đầu.
- Tiểu tổ tông này, mỗi lần nói chuyện cần thiết như vậy sao?
Mục Vân vỗ vỗ đầu, bất đắc dĩ nói.
Cửu Nhi giờ phút này một thân váy dài trắng, bờ eo thon được một dải lụa trói buộc, hai quả đào to lớn trước người làm cho không người nào có thể dịch chuyển hai mắt.
Nhất là bộ pháp nện bước đi tới, thực sự là yêu ma hóa, để người quả thực bị lửa nhiệt đốt người.
Nhìn thấy Cửu Nhi bộ dáng như thế, Mục Vân càng vỗ đầu một cái: “Xong đời rồi!”
- Nàng là ai?
- Nàng là ai?
Vương Tâm Nhã cùng Tiêu Doãn Nhi hai người kém chút tháo Mục Vân thành tám khối.
- Ai là tiểu tổ tông của ngươi, ta không đảm đương nổi chức tiểu tổ tông của ngươi đâu...
Cửu Nhi giờ phút này nện bước bộ pháp xinh đẹp đi tới trước mặt Mục Vân, cáu giận nói:
- Hừ, đều trách ngươi, tìm khắp tiểu thế giới, kết quả không nghĩ tới đụng phải ngươi tại nơi này, những ngày gần đây, thật sự mệt chết người ta.
Cửu Nhi bày ra một bộ tư thái, đừng nói nam nhân, ngay cả Tiêu Doãn Nhi và Vương Tâm Nhã giờ phút này cũng trong lòng có chút tâm viên ý mã.
Đây quả thực là yêu tinh muốn mạng người.
Ở tại chỗ, cũng duy chỉ có Mục Vân, một mặt biểu lộ buồn khổ.
- Cửu Nhi, hiện tại, không phải thời điểm nói đùa, nàng muốn chơi, trở về ta lại chơi với nàng, không thấy được những Ma Đế kia đang tranh nhau muốn giết ta à?
Chơi? Trở về lại bồi tiếp chơi?
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Tiêu Doãn Nhi cùng Vương Tâm Nhã càng giận không kềm được.
- Ta biết, chàng khoảng thời gian này đi ra bên ngoài khẳng định ăn vụng.
Tiêu Doãn Nhi hừ một tiếng, quay người, dứt khoát chạy đến bên người Vân Tâm Dao, tức giận không thôi.
Vương Tâm Nhã thì ủy khuất nhìn Mục Vân, lưu luyến không rời xoay người rời đi.
Nhìn thấy hai nữ tức giận rời đi, Mục Vân cười khổ nhìn về phía Cửu Nhi:
- Lần này nàng cao hứng rồi? Nhất định phải chọc các nàng ấy tức giận...
- Khanh khách...
Cửu Nhi cười đến run rẩy cả người, nói:
- Đây không phải vì trả thù một chút ngươi hại chúng ta đau khổ tìm ngươi để cho ngươi bớt lên giường mấy ngày à, không phải ba thê tử sao? Còn có một người đâu?
- Biến mất... Chuyện này ngày sau hãy nói đi.
Mục Vân cười khổ nói:
- Nếu các ngươi không đến, thật có chút phiền phức.
- Phiền phức? Ta nhìn chưa hẳn.
Cửu Nhi hơi ngẩng đầu, nói:
- Ta nhìn thấy nơi này còn ẩn tàng một hảo thủ, gặp ngươi bất trắc, bất cứ lúc nào sẽ chuẩn bị xuất thủ đâu...
Nghe đến lời này, Mục Vân sững sờ.
- Mục Thanh Vũ lão hồ ly này, liền biết làm chuyện loại này, ra mặt giúp ta giải quyết, không phải rất tốt sao!
Mục Vân bất đắc dĩ cười khổ.
- Mục Thanh Vũ? Ai? Cha ngươi?
- Ừm!
Mục Vân nhìn phía trên, khẽ nói:
- Để Diệu Thiến đại sư cũng xuống đi, cha ta người kia, xưa nay không nguyện ý giải quyết bên ngoài giúp ta.
- Ừm!
Không bao lâu, một thân ảnh giống như u linh, xuất hiện bên người Mục Vân.
- Diệu Thiến đại sư, những ngày nay vất vả rồi.
- Ba ngàn tiểu thế giới sao mà khổng lồ, tìm ngươi cũng cần hao một chút thời gian, bất quá cũng may, tựa hồ không có muộn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận