Vô Thượng Thần Đế

Chương 1547: Cáo trạng (2)

Một ít hạch tâm trưởng lão quyền cao chức trọng bên trong Nhất Diệp kiếm phái xuất hiện ở chỗ này.
Một người cầm đầu, một thân bạch bào, khí tức xuất trần, bất ngờ chính là Lâm Nhất Thâm trưởng lão.
Lâm Nhất Thâm mới vừa xuất hiện, ánh mắt ở đám người quét hình.
Cuối cùng, khi phát hiện Mục Vân còn sống đi ra, sắc mặt Lâm Nhất Thâm cả mang theo một cỗ giận dữ.
Sau đó, Lâm Nhất Thâm đưa mắt nhìn mấy thân ảnh trong đám người, mặt càng giận dữ, phi thân xuống.
- Trần Kiệu, không phải ta bảo ngươi giết tiểu tử này sao? Thế nào hắn còn sống, mà lại... Cảnh giới còn đề thăng rồi?
- Lâm trưởng lão!
Tên đệ tử kia gọi Trần Kiệu run giọng nói:
- Không phải ta không giết hắn, ta là sợ...
- Sợ cái gì? Ta cho ngươi chỗ dựa, ai sẽ làm khó dễ ngươi?
- Ta sợ bị hắn giết.
Toàn thân Trần Kiệu run rẩy, giống như nhớ đến chuyện gì đáng sợ, cả người đều run lẩy bẩy.
- Mục Vân, thực sự rất đáng sợ.
Trần Kiệu nói xong, nhìn cũng không dám nhìn Mục Vân.
Mà ngay lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
- Lâm trưởng lão, đệ tử có việc bẩm báo.
Đột nhiên, một tiếng quát vang lên, Chiến Linh đảng Bách Thương Thanh bước ra một bước khỏi đám người.
- Ồ? Bách Thương Thanh, ngươi có chuyện gì bẩm báo?
Nhìn thấy Bách Thương Thanh đi ra, Lâm Nhất Thâm có phần kinh ngạc hỏi.
Bách Thương Thanh đứng ra, nhìn Lâm Nhất Thâm, trực chỉ Mục Vân, quát to:
- Lâm trưởng lão, ta muốn cáo trạng Mục Vân kẻ này, ở bên trong Ngự Thần đại lục, tùy ý tàn sát đồng môn đệ tử, không có chút nhân tính, thỉnh cầu tông môn trưởng lão chế tài Mục Vân kẻ này.
- Ồ? Lại có việc này?
Nghe đến lời này, Lâm Nhất Thâm nhìn Mục Vân, quay người, lần nữa nhìn Bách Thương Thanh nói:
- Bách Thương Thanh, ta biết ngươi là đệ tử Chiến Linh đảng, thế nhưng ngươi đừng quên, các ngươi là đệ tử tông môn, mặc kệ thuộc về đảng phái nào, ngươi đều không nên nói láo.
- Mục Vân bất quá là ngũ phẩm Nhân Tiên, mà trước khi tiến vào đến Ngự Thần đại lục trong thời gian một năm, hắn có thể chỉ là tam phẩm Nhân Tiên thôi, ngươi nói hắn thời gian một năm, tấn thăng đến cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, còn nói ngươi cũng chế tài không được hắn?
- Khởi bẩm trưởng lão, đệ tử không dám nói dối.
Bách Thương Thanh cung kính nói:
- Kẻ này chém giết mấy trăm vị môn nội đệ tử, không có chút nhân tính, điểm này, Liễu Nhược Tâm, Khinh Phong Y đều có thể làm chứng, còn có đệ tử khác, có thể làm chứng.
Nghe được Bách Thương Thanh nói lời này, từng người đệ tử Diệp hệ lập tức kêu lên.
- Không sai! Mục Vân giết người như ngóe, hoàn toàn không có nhân tính.
- Cầu trưởng lão chủ trì công đạo cho chúng ta, làm chủ vì những đệ tử đã chết.
- Đúng vậy, không thể lạnh lòng của chúng ta.
Nghe được đông đảo đệ tử nhiệt nghị rối rít, mặt ngoài Lâm Nhất Thâm lộ ra biểu lộ khó mà đoạn tuyệt.
Thế nhưng lúc này, trong lòng hắn thì nở hoa.
Không nghĩ tới, Mục Vân này không chết ở bên trong, đi ra, lại cho mình một cái cớ tốt như vậy, cái cớ chơi chết hắn.
Quá tốt!
- Vậy chiếu theo các ngươi nói, nên xử trí Mục Vân như thế nào?
Lâm Nhất Thâm có phần không đành lòng hỏi.
- Giết hắn!
Bách Thương Thanh quát:
- Kẻ này lang tâm cẩu phế, giết hại đồng môn, chỉ có giết hắn.
- Đúng, giết hắn, giết hắn.
- Không sai, xử quyết, hắn chính là ác ma giết người.
- Không thể để cho hắn sống lâu thêm một giây.
Quần tình oán giận, những đệ tử các đảng phái ngao ngao gào lên.
Nghe đến lời này, Lâm Nhất Thâm xoay người, nhìn Mục Vân, mặt lộ vẻ không đành lòng nói:
- Mục Vân, lão phu nhìn ngươi tiến vào cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, cho rằng ngươi là thiên tài, không nghĩ tới ngươi là hạng người tâm ngoan thủ lạt, xem ra, không thể lưu ngươi, giết hại đồng môn, ngươi phải chết!
Lâm Nhất Thâm vừa dứt lời, đi về phía Mục Vân, trong lúc âm thầm đã chuẩn bị sát chiêu, chuẩn bị không lưu tình đánh ra một kích triệt để chém giết Mục Vân.
- Chậm đã!
Ngay lúc này, Mục Vân lại một bước tiến lên, nhìn Lâm Nhất Thâm, nói:
- Lâm trưởng lão, chỉ bằng vào những người này nói một bên đã định ra tội chết của đệ tử, tựa hồ rất không công bằng đối với ta?
- Ồ? Nhiều người như vậy chỉ ra chỗ sai của ngươi, chẳng lẽ, ngươi còn muốn chống chế, ta lại hỏi ngươi, có phải ngươi sát hại đệ tử đồng môn hay không.
Lâm Nhất Thâm nhìn Mục Vân, có chút hăng hái hỏi.
- Đúng thế.
Mục Vân hiện tại cũng không muốn chống chế, đáp lời.
- Nếu là ngươi giết, ngươi còn có cái gì chống chế?
- Lâm trưởng lão.
Giọng Mục Vân hơi cao, lại lần nữa nói:
- Người là ta giết, thế nhưng ta vì cái gì giết người, chẳng lẽ Lâm trưởng lão ngay cả một chút cũng không quan tâm?
- Vậy ngươi vì cái gì giết nhiều người như vậy?
- Đệ tử ở bên trong môn phái, không đảng không phái, chỉ là một đệ tử Diệp hệ nho nhỏ, cho nên, không sánh bằng các đệ tử có đảng phái kia, nhưng đệ tử cũng làm không được chuyện làm thịt cá mặc người xử lý.
- Người khác nếu bởi vì người ta mang dị bảo, liền muốn giết ta, chẳng lẽ ta đứng ở nơi đó để bọn hắn giết?
- Đệ tử giết người, tình thế bất đắc dĩ, đệ tử nguyện ý lĩnh tội, thế nhưng không phải tội chết.
- Nếu là tội chết, cũng là những người này bức bách đệ tử phạm vào những tội chết này, vậy bọn hắn cũng theo đệ tử cùng nhau nhận tội chết. này
Mục Vân chắp tay, đâu vào đấy nói.
- Miệng lưỡi dẻo quẹo.
Bách Thương Thanh quát:
- Mục Vân, chúng ta bức bách ngươi? Chúng ta bức bách ngươi giết người sao? Chúng ta cầm đao buộc ngươi giết người sao?
- Giết người chính là giết người, tìm ra một đống lớn cớ cũng không thể chối bỏ được sự thật ngươi giết người.
- Bách Thương Thanh, ngươi thật không biết xấu hổ.
Lâm Chi Tu giờ phút này quát:
- Đám người các ngươi liên hợp lại muốn tru sát Mục huynh, kết quả giết không được Mục huynh, ngược lại bị Mục Vân đuổi chạy, hiện tại đúng là ác nhân cáo trạng trước?
- Lâm Chi Tu, không có quan hệ gì với ngươi, ngươi ngậm miệng!
Lâm Nhất Thâm bỗng nhiên quát.
- Lâm trưởng lão!
Lâm Chi Tu lại quát:
- Ngươi há chỉ nghe lý lẽ của đám tiểu nhân?
- Lão phu nghe lời gì, không có quan hệ gì với ngươi.
Lâm Nhất Thâm quát:
- Mục Vân giết người, chính là sự thật, dù là ai cũng không cách nào cải biến, kẻ này tâm ngoan thủ lạt, hôm nay, Lâm Nhất Thâm ta sẽ thay thế tông môn, thanh lý nghiệt chướng.
- Tốt cho một lý do thanh lý nghiệt chướng.
Mục Vân quát:
- Lâm trưởng lão, đệ tử đã nói rất rõ ràng, ta không muốn bị người giết chết, lại ngay cả cơ hội kêu oan cũng không có, vẻn vẹn bởi vì đệ tử thu phục thiên hỏa cùng dị thủy bị bọn hắn bức bách, liền phải bị bức tử?
- Thiên hỏa.
- Dị thủy!
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, đệ tử xung quanh triệt để bạo tạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận