Vô Thượng Thần Đế

Chương 2283: Mạt Nhật phần tràng (1)

Ùm...
Dần dần, đại môn thần tàng xuất hiện một vết nứt.
Thần Tàng sắp mở ra.
Bá bá bá…
Nhưng trong nháy mắt cửa lớn mở ra, trên bầu trời có từng đạo thân ảnh hạ xuống.
- Lâm Hoài Sơn.
- Lâm Hoài Hải.
Nhìn thấy hai bóng người trong đó, sắc mặt Phong Khải nhất thời trở nên mất tự nhiên.
- Phong Khải, làm không tệ, mở ra Thần Tàng, kế tiếp giao cho hai huynh đệ chúng ta, dù sao chúng ta cũng là đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, ta khẳng định sẽ không để cho ngươi chịu thiệt.
Một gã thanh niên trong đó ha hả cười nói.
- Mẹ kiếp!
Nghe được lời này, Phong Khải tức giận không thôi.
Vô duyên vô cớ làm áo cưới cho người khác.
Chỉ là Lâm Hoài Sơn và Lâm Hoài Hải hai người đều ở cảnh giới thất phẩm Đại La Kim Tiên, hắn bất quá chỉ là lục phẩm Đại La Kim Tiên, một người hắn cũng không phải đối thủ, đừng nói hai huynh đệ đều ở chỗ này.
Mà ngay sau đó, sắc mặt Hoắc Doãn cũng khó coi.
Hắn cũng thấy được mấy đệ tử xuất sắc của Huyết Sát thần giáo.
Lạc Viễn Chinh.
Dương Kiệt.
Hai tên gia hỏa này đều là thất phẩm Đại La Kim Tiên, vừa rồi không xuất hiện, hiện tại Thần Tàng mở ra, bọn họ ngược lại trước tiên vọt vào.
Đồng thời, sắc mặt nam tử áo xanh kia cũng rất không tốt.
- Tề Thiên Vũ, vất vả rồi!
Một nữ tử đứng trước người nam tử áo xanh, cười nhạt nói:
- Thực lực ngươi hiện tại không tầm thường, lục phẩm Đại La Kim Tiên, bất quá nơi này có thể có nguy hiểm, Xảo Tâm Ngữ ta mang theo ngươi, không ai dám động đến ngươi.
Những đệ tử vốn ẩn nấp trong bóng tối vào hiện tại đều nhảy ra ngoài.
Thời điểm ra sức, bọn họ không xuất hiện, nhưng hiện tại xuất hiện, rõ ràng là ngồi ngư ông đắc lợi.
Nhưng cho dù ngồi ngư ông đắc lợi, đám người Phong Khải, Hoắc Doãn, Tề Thiên Vũ cũng không có biện pháp gì.
Ba người bọn họ đều là lục phẩm Đại La Kim Tiên, cảnh giới cao nhất trong đội ngũ trăm người, cho nên có được quyền chỉ đạo.
Nhưng hiện tại xuất hiện đối thủ thực lực càng mạnh hơn bọn họ, cho nên bọn họ căn bản không có quyền nói chuyện.
Về phần những người này ngoài miệng nói tốt đẹp, bọn họ một chữ cũng nghe không.
- Đi.
Ba người theo sát tiến vào trong Thần Tàng.
Mục Vân và Vương Tâm Nhã hiện tại mới xuất hiện.
- Đệ tử tam đại tông môn này, nội bộ các tông đều lục đục đấu tranh, hơn nữa tam đại tông môn ma sát, không cần ma tộc đến, bọn họ sẽ tự mình tranh đấu vỡ đầu chảy máu.
- Người không vì mình, trời tru đất diệt, từ xưa đến nay đều như thế.
Mục Vân lạnh nhạt nói:
- Càng là cường giả thực lực cao, bọn họ đi tới bước này, trả giá lại càng lớn, cho nên, bọn họ sợ chết, cái gọi là tình nghĩa, trong mắt bọn họ, giá trị cũng sẽ càng ngày càng thấp.
Hai người nói xong, tiến vào trong Thần Tàng.
Bước qua đại môn, quả nhiên là một không gian khác.
Chỉ là trong dị không gian này lại không còn cảnh trí bọn họ nhìn thấy như trong Thiên La thần cung lúc trước, mà đang ở trong một mộ địa.
Phóng mắt nhìn lại, bốn phía nghĩa trang đều là bia mộ.
Liếc mắt một cái vô tận...
- Cẩn thận một chút.
Mà hiện tại, đệ tử tam đại tông môn lúc trước tiến vào nơi này đã tản ra bốn phía, đều trở nên cẩn thận từng li từng tí.
Thiên La Thần Tàng không phải là một nghĩa địa âm u chết chóc đó chứ?
Mục Vân cẩn thận nhìn bốn phía, dần dần, hắn cảm giác được trong không khí tràn ngập một tầng khí tức tử vong.
Bá bá bá....
Đột nhiên, bên trong từng ngôi mộ nhảy ra từng thi thể, những thây khô kia bàn tay khô quắt, toàn thân khoác y bào rách nát, trên người không có một tia máu thịt, chỉ còn lại da bọc xương.
Ầm...
Một tiếng nổ vang lên, nhất thời, hơn mười thân ảnh vây quanh Mục Vân cùng Vương Tâm Nhã.
- Những xác chết khô này... Giống như những chiến sĩ ma tộc kia!
Vương Tâm Nhã kinh hô.
- Không phải giống như, ta đoán không sai. chính là bọn họ
Mục Vân vung tay, Tam Linh Kiếm hiện lên bên người, khẽ quát:
- Tâm Nhi, cẩn thận.
-Ừm!
Hai thân ảnh nhất thời giết ra.
Mà hơn mười thây khô kia không có phương trận, chỉ chém giết lung tung, đối mặt với thây khô, Mục Vân và Vương Tâm Nhã ứng đối thời điểm thong dong.
Nhưng dần dần, theo hai người giao thủ, hơn mười thây khô tuy rằng không phải đối thủ, nhưng trong mộ địa lại xuất hiện càng nhiều thây khô.
Mà trong những thây khô kia có từng thân ảnh bộc phát khí tức cường hoành.
Nhìn kỹ lại, thực lực chỉnh thể những tên kia trên cơ bản mạnh hơn hơn mười thây khô gấp đôi.
Mục Vân nhìn Vương Tâm Nhã, quát:
- Tâm nhi, đi!
- Những thây khô kia này chỉ càng đánh càng nhiều, nàng lui đi, ta bộc hậu.
- Nhưng mà...
- Không sao đâu.
Mục Vân dứt lời, cầm trong tay một thanh tam linh kiếm, khóe mắt mang theo một tia lạnh lùng.
- Vũ Lạc Phân Phân.
Một kiếm vung ra, trong lưỡi kiếm mang theo kiếm khí cường hoành, giết ra.
Mưa kiếm đầy trời, gào thét ra.
Tiếng phốc xuy vang lên, những thây khô kia kia bị một chiêu kiếm thức của Mục Vân đánh tan.
Mà hiện tại, Mục Vân quay người chạy tới chỗ sâu, đuổi theo Vương Tâm Nhã.
- Những thây khô kia chỉ sợ đều bò ra trong phần mộ, thời gian bao lâu, ta không biết, nhưng một ít trong đó, chỉ sợ thực lực rất mạnh, chúng ta không thể tham chiến, tìm được nơi này có thứ gì tốt, lui lại.
- Ừm.
Tốc độ của hai người cực nhanh, đi sâu vào trong, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc trước các đệ tử tiến vào nơi này không có rút lui, nói rõ, bọn họ cũng cứng rắn xông tới, hơn nữa không từ bỏ ý định.
Bây giờ vẫn chưa trở lại, chỉ có hai khả năng, một là họ tìm thấy gì đó bất thường.
Thứ hai, họ không thể quay trở lại.
Mục Vân cùng Vương Tâm Nhã tốc độ cực nhanh, không bao lâu đã đi vào chỗ sâu.
Mà hiện tại, phía trước, sớm đã loạn thành một bầy.
Đệ tử tam đại tông môn đều tự mình chiến đấu, mặc kệ những người khác, tất cả mọi người đều ra sức liều mạng.
Mà ở trước người bọn họ, bên trái cùng bên phải, từng thân ảnh phi nước đại chạy như bay, càng ngày càng nhiều khô thi từ trong mộ bò ra, vây quanh mọi người.
Nhưng những người này cũng không quan tâm đến xác khô, bọn họ ngược lại càng thêm khủng bố hơn khô thi, cố gắng xông vào chỗ sâu.
Có gì ở đó?
Mục Vân không biết.
Bởi vì phía trước là thây khô gào thét, cơ hồ xếp chồng lên nhau thành vách tường.
Tất cả mọi người đều muốn phá tan, nhưng tất cả mọi người đều không xông qua được.
Vương Tâm Nhã nhìn thấy cảnh này, mở lời:
- Vân lang, dùng thiên hỏa, bọn họ đều là thi thể khô, lấy thiên hỏa đốt, hẳn là có thể.
- Tốt!
Mục Vân hạ quyết tâm, bước ra, thiên hỏa hùng hồn phân giải ra từ trong cửu nguyên, hóa thành từng con hỏa long lao ra từ bên trong Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ.
Tiếng nổ tung bùm bùm nhất thời vang lên.
Phàm là thây khô kia đứng quanh người Mục Vân, bị thiên hỏa đốt cháy, toàn thân cao thấp, bộc phát ra tiếng bùm bùm, từng đợt mùi da nướng, cũng dần dần truyền ra.
Hỏa long vây quanh trước mặt Mục Vân, đi tới phía trước, không ngừng đi tới.
Một ít gia hỏa muốn nhân cơ hội đầu cơ trục lợi, còn chưa tới gần Mục Vân đã cảm giác được thiên hỏa khủng bố, một đám kêu thảm nhanh chóng né tránh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận