Vô Thượng Thần Đế

Chương 3547: Thi Thiên Liệt (1)

Mục Vân gật gật đầu, hắn cũng có chút mệt mỏi, theo Thi Vô Thương trở về thành, tạm thời nghỉ ngơi trong doanh trại của Ma Cơ Vệ.
Doanh trại Ma Cơ vệ, cách vũ khố ma cơ phi thường gần, Mục Vân ở trong doanh trướng, thò đầu ra ngoài nhìn, cũng có thể nhìn thấy vị trí của đại viện vũ khố.
Nội tâm hắn một trận kích động, pháp bảo của Ngọc Thiềm Trai, Ngũ Long Luân, giấu ở trong ma cơ vũ khố, trong tầm tay.
Lý Ngạo Tuyết chỉ cho hắn nửa tháng, hiện tại thời gian rất khẩn trương, phải mau chóng nắm Ngũ Long Luân trong tay.
Nhưng dục tốc thì bất đạt, Mục Vân cũng không có quá mức lo lắng, dù sao lần này hắn lập được đại công, nhất định sẽ có ban thưởng, đến lúc đó, hắn lại nghĩ biện pháp trà trộn vào ma cơ vũ khố là được.
Bây giờ lo lắng là vấn đề xóa ký ức.
Hắn đã nói tốt với Thi Phi Huyên, chờ sau khi trở về, sẽ toàn bộ xóa sạch trí nhớ về Thi Hoàng Bá Thể Quyết, dù sao bộ công pháp này là bí pháp đỉnh cấp của Thi Hoàng Thành, hắn không có tư cách tu luyện.
Nhưng để cho người khác xóa ký ức của mình, quá mức nguy hiểm, vạn nhất không cẩn thận cũng xóa đi ký ức khác, vậy thì khóc cũng không có nước mắt.
Mục Vân tự nhiên sẽ không ngốc như vậy, lúc trước hắn nói như vậy, chỉ là kế tạm thời, nếu không Thi Phi Huyên cũng sẽ không truyền chuyển thứ hai cho hắn.
- Nhiều nhất là sau này, không cần phải dùng bí pháp chuyển thứ hai nữa, cũng được, không cần phải xóa sạch trí nhớ của ta.
Mục Vân suy nghĩ một chút, tìm biện pháp trung hòa, hắn cũng không muốn thất tín với người khác, nhiều nhất sau này hắn không sử dụng nữa, cứ như vậy, cũng không tính là chiếm tiện nghi.
Bất quá vẫn có thể dùng chuyển đầu tiên, dù sao chuyển đầu tiên chỉ là tiểu thánh quyết, cũng không phải bí mật gì.
Mục Vân lấy lại bình tĩnh, an tâm ngồi xuống, bắt đầu tu hành.
Đến ngày hôm sau, hắn nghe thấy bên trong quân doanh, lưu truyền đủ loại tin tức nổ tung.
Đầu tiên, Thi Vô Mệnh đã trở lại.
Thi Vô Mệnh cư nhiên còn có mặt mũi trở về, Mục Vân cũng bội phục.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, tam nguyên giới chủng tộc mâu thuẫn nghiêm trọng như vậy, ngoại trừ Thi Hoàng Thành, Thi Vô Mệnh cũng không có chỗ nào có thể đi.
Mà tin tức càng nổ tung, chính là Thi Vô Mệnh đoạt được nửa mảnh Thiên Nguyên Kính.
Ngay hôm qua, Thi Vô Mệnh cùng bản tôn Dương Đỉnh Thiên đánh nhau, cuối cùng đoạt được nửa mảnh Thiên Nguyên Kính, mà nửa mảnh còn lại, rơi vào trong tay Dương Đỉnh Thiên.
Đây là cống hiến to lớn.
Phải biết rằng, Dương Đỉnh Thiên mang theo một đám nhân mã tới, binh cường mã tráng, phi thường kiêu ngạo, mà Thi Vô Mệnh sau khi một mình chạy trốn, chúng bạn, chỉ còn lại một mình.
Hắn một mình chiến đấu với Dương Đỉnh Thiên, dĩ nhiên còn có thể đoạt được nửa mảnh Thiên Nguyên Kính, thật sự quá lợi hại.
Người ta nói rằng Thi Vô Mệnh đã phải trả một cánh tay, một con mắt. Mục Vân nghe được tin tức này, cũng khiếp sợ, Thi Vô Mệnh vốn vứt bỏ Thi Phi Huyên chạy trốn, khẳng định sẽ bị xử tử, nói không chừng còn muốn cả nhà bị chém, nhưng hiện tại, hắn đoạt được nửa mảnh Thiên Nguyên kính, đem công bổ tội, có lẽ đã có thể tránh thoát một kiếp. Đối với Mục Vân mà nói, đây cũng không phải tin tốt gì.
Tin tức thứ hai cũng kinh người không kém. Thi phi Huyên trọng thương đang gặp nguy hiểm, hôm nay hoàn toàn khôi phục, hơn nữa còn thăng cấp cảnh giới Thánh Nhân.
Nghe nói vì cứu trị Thi Phi Huyên, thành chủ đại nhân hao phí mấy vạn khỏa Kim Nguyên Châu, tiêu sạch toàn bộ thu nhập của Thực Thi Thú nhất tộc mười năm gần đây.
Tin tức truyền đến quân doanh, tất cả mọi người đều cảm thán, có tiền thật sự có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Nếu như nhà bình thường, đối mặt với thương tổn nghiêm trọng như Thi Phi Huyên, đại khái chỉ có thể chuẩn bị quan tài, nhưng Thi Phi Huyên là thiên kim đại tiểu thư của Thi Hoàng thành, thành chủ đại nhân tài lực hùng hậu, lại hao phí mấy vạn khỏa Kim Nguyên Châu, cứng rắn cứu sống Thi Phi Huyên.
Mấy vạn khỏa Kim Nguyên Châu, ẩn chứa linh khí, đủ để đem một phàm nhân như con kiến hôi, kéo đến cảnh giới thần tiên, Thi Phi Huyên cho dù bị thương nặng hơn nữa, cũng có thể sống lại, hơn nữa cư nhiên còn thăng cấp cảnh giới Thánh Nhân, thật sự làm cho người ta đỏ mắt.
Quả nhiên, tiền là một thứ tốt, bất kể ở đâu, đều như thế.
Bất quá sức chiến đấu của đại tiểu thư này, Mục Vân cũng không để ở trong mắt, dù sao tu vi dùng tiền chất đống ra, căn cơ thật sự quá hư bạc, không chịu nổi một kích.
Nhưng Thi Phi Huyên có thể khỏi hẳn, Mục Vân vẫn rất vui mừng.
Tin tức nổ tung cuối cùng, chính là Thi Hoàng Thành quyết định khai chiến với Cửu Đỉnh Thương Hành.
Lần này thật sự là trở mặt, song phương tuyên chiến, Tam Nguyên giới sẽ nhấc lên gió tanh mưa máu.
Tam Nguyên giới trước kia, mặc dù cũng có ma sát tranh đấu, nhưng đều âm thầm đánh giết, mà lúc này không giống, chuyển lên mặt bàn quyết chiến.
Thành chủ thi hoàng thành, Thi Thiên Liệt đã ban bố mệnh lệnh, đóng cửa thành, giết hết người của cửu đỉnh thương hành trong thành.
Trong lúc nhất thời, trong thành tanh phong huyết vũ, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp thiên địa.
Mục Vân cũng không có tham dự trận tàn sát này, bởi vì hắn nhận được dụ lệnh của thành chủ, muốn đi gặp thành chủ.
Hắn lấy lại bình tĩnh, chạy tới phủ thành chủ.
Nhưng đi được nửa đường, lại có một thị nữ ngăn cản hắn, nói:
- Ngươi chính là Thi Vân đại nhân?
- Ta là, có việc gì không?
Mục Vân nói.
- Tiểu thư muốn gặp ngươi, ngươi mau tới.
Thị nữ nhẹ giọng thúc giục.
Trong lòng Mục Vân nhảy dựng, gật gật đầu, đi theo thị nữ, đi tới một tòa miếu rách ở phụ cận.
Bây giờ đang có mưa, mưa rơi tí tách, rơi trên ngói vỡ miếu, xào xạc rung động, trong không khí sương mù tràn ngập, một mảnh yên tĩnh.
Một thân ảnh yếu đuối, đứng ở cửa miếu tàn phá, nhìn thấy Mục Vân tới, trên khuôn mặt hơi tái nhợt của nàng, lộ ra một nụ cười.
- Tiểu thư.
Mục Vân chắp tay, thân ảnh này, chính là Thi Phi Huyên.
Thi Phi Huyên đại thương mới lành, thần sắc còn có chút tiều tụy, cũng không nhìn ra có phong phạm Thánh Nhân cao thủ gì, đứng trước miếu tàn ở trong mưa phùn, có vẻ yếu đuối, làm cho người ta thương tiếc.
- Thi Vân, ngươi tới rồi.
Thi Phi Huyên nhìn thấy Mục Vân đến, khuôn mặt tái nhợt kia, cũng hiện ra một tia hồng ửng.
- Tiểu thư có phân phó gì?
Mục Vân kỳ quái một trận, Thi Phi Huyên triệu hắn đến địa phương hẻo lánh như vậy, không biết có chuyện gì.
Thi Phi Huyên thở dài nói:
- Thi Vân, lần này ta có thể bình yên trở về, đều bởi vì ngươi, nếu như không có ngươi, ta đã sớm chết.
Mục Vân nói.
- Là tiểu thư cát nhân tự có thiên tướng.
Thi Phi Huyên nói:
- Ta truyền thụ bí pháp chuyển thứ hai của Thi Hoàng Bá Thể Quyết cho ngươi, đã phạm vào tộc quy, chúng ta đã thương lượng xong, muốn xóa bỏ ký ức liên quan của ngươi.
- Vâng, ta biết.
Mục Vân bất động thanh sắc, suy nghĩ kế sách ứng đối, xóa sạch trí nhớ là tuyệt đối không được, hắn không có khả năng tiếp nhận.
Thi Phi Huyên nhẹ giọng nói:
- Nhưng ngươi đối xử với ta cực tốt, ta cũng không đành lòng nhìn thấy ký ức ngươi bị xóa sạch.
Mục Vân ngẩn người, ngạc nhiên nhìn Thi Phi Huyên.
Thi Phi Huyên nhẹ nhàng nắm tay hắn, nói:
- Cho nên, ngươi học xong thì thôi, ta sẽ không nói, ngươi cũng không muốn nói, sau này ở trước mặt người khác, ngươi không nên thi triển Thi Hoàng Bá Thể Quyết, nếu không bị người ta nhìn thấy, sẽ mang đến họa sát thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận