Vô Thượng Thần Đế

Chương 3589: Thái Man Tử hợp thể (1)

Thân hình Mục Vân đã bị hoàn toàn bao phủ, nhiều sâu giun như vậy, thật sự quá ghê tởm.
Những con giun đất này cũng không có công kích hắn, mà là nuốt chửng lẫn nhau, số lượng giun đất không ngừng giảm bớt, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại có mấy trăm con, mỗi một con đều thô to như rắn nước, bò loạn khắp nơi, cũng không có quản Mục Vân.
Mục Vân sắp sụp đổ, biển Thôn Thiên Khâu Dẫn có thể phân liệt vô hạn, còn đánh như thế nào?
Mục Vân muốn cùng Quy Nhất thương lượng một chút, nhưng Quy Nhất đang thôn phệ Ngũ Long Luân, không có thời gian quản hắn, hắn chỉ có thể chờ đợi, chờ những người khác đi lên rồi nói sau.
Nhưng hắn an bài Bạch Trần chặn đường, kéo dài không ít thời gian, thẳng đến nửa tháng sau, mọi người mới lục tục bò lên.
Dương Đỉnh Thiên, Lâm Tuyệt Nguyệt, Lý Ngạo Tuyết, Long Nham, Thái Man Tử, Đoàn Thiên Nhai, toàn bộ đều đến.
Thương thế của Thái Man Tử đã khôi phục, nhưng trải qua thất bại phía trước, hắn đã không dám kiêu ngạo nữa, cúi đầu, lui về phía sau Long Nham.
- Thôn Thiên Khâu Dẫn này, có thể phân liệt vô hạn, quả thực chính là bất tử bất diệt, các ngươi ai có thể đối phó?
Long Nham nhìn quanh toàn trường, nhưng không ai nói chuyện.
- Nếu tất cả mọi người đều không có biện pháp, ta thấy, không bằng hợp tác là được rồi.
Long Nham chống nạng, mỉm cười nói:
- Nhiều người lực lượng lớn, chúng ta cùng nhau hợp tác, thông qua cửa ải phía sau.
Hắn vừa nói xong, Dương Đỉnh Thiên đã đưa ra dị nghị, nói:
- Vậy cuối cùng làm sao bây giờ, Thiên Độc cổ tháp thuộc về ai?
Long Nham nói:
- Cái này dễ làm, đến cuối cùng luận võ quyết thắng, ai thắng, Thiên Độc Cổ Tháp sẽ thuộc về người đó, về phần phần thưởng thu được ven đường, cứ chia đều.
Nghe Long Nham nói, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, đây tự nhiên là biện pháp tốt nhất trước mắt, bởi vì, chỉ dựa vào lực lượng cá nhân, tuyệt đối không cách nào thông quan.
Chuyện cứ như vậy định ra, mọi người tạm thời buông bỏ ân oán, liên thủ hợp tác.
Đây thật sự là cục diện khó có được, chủng tộc bất đồng, người của các thế lực khác nhau, vì cùng một mục tiêu, dĩ nhiên liên thủ hợp tác.
Nhưng Mục Vân biết, quan hệ hợp tác này, phi thường yếu ớt, tuyệt đối không chịu nổi khảo nghiệm, có thể không cần đợi đến cửa ải cuối cùng, sẽ bộc phát mâu thuẫn.
Bất quá trước mắt thoạt nhìn, hiệu quả hợp tác vẫn phi thường tốt, mọi người liên thủ, Thôn Thiên Khâu Dẫn còn chưa kịp phân liệt trọng sinh, đã bị triệt để tiêu diệt.
Phần thưởng một tầng này, mọi người đều phân phối xong, thoạt nhìn đều rất khách khí, cũng không có ai cãi nhau.
Lực lượng liên thủ, phi thường cường đại, cuộc chiến leo tháp của đám người Mục Vân lập tức thoải mái hơn rất nhiều, một đường chém dưa thái rau, một đường vọt tới tầng thứ chín mươi.
Tầng thứ chín mươi, đây đã là độ cao mà mọi người trước kia không dám tưởng tượng, nhưng dưới sự hợp tác toàn lực, quả thực là thế như chẻ tre, tầng thứ chín mươi cũng thuận lợi đả thông.
Phần thưởng tầng thứ chín mươi, thoạt nhìn rất bình thường, là một món trang sức, chuẩn xác mà nói, là một khối ngọc bội.
Ngọc bội này không có hào quang gì, thậm chí còn bày đầy một tầng khí tức xám xịt mục nát, trên ngọc bội điêu khắc một con dã thú cổ quái, con dã thú này chính là Thực Thi Thú.
Nếu có người của Thực Thi Thú tộc ở chỗ này, có thể sẽ kích động đến khóc lên. Bởi vì, khối ngọc bội này, chính là trang sức của tổ tiên Thực Thi Thú, Hủ Thi ngọc bội.
- Hủ Thi ngọc bội! Một trong bảy đại trang sức của Tam Nguyên giới, trời ạ, sao Hủ Thi ngọc bội lại ở chỗ này?
Dương Đỉnh Thiên vừa nhìn thấy Hủ Thi ngọc bội, lập tức kinh hô.
Hắn là đệ tử Cửu Đỉnh thương hành, kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái đã nhận ra, đây chính là Hủ Thi ngọc bội.
Trong Tam Nguyên giới, có bảy đại trang sức, tổ tiên thuộc bảy đại chủng tộc, sau đại chiến thượng cổ, bảy đại trang sức liền mất tích, không biết rơi ở nơi nào.
Hủ Thi ngọc bội, chính là trang sức của tổ tiên Thực Thi Thú tộc, có lực ăn mòn khủng bố, nghe nói đeo Hủ Thi ngọc bội, địch nhân dám tới gần, sẽ bị lực ăn mòn tập kích, cả người thối rữa, biến thành thi thối. Dương Đỉnh Thiên lộ ra vẻ mặt kích động, đưa tay muốn lấy Hủ Thi ngọc bội, nhưng một thanh kiếm, đột nhiên chặn hắn lại.
Người xuất kiếm là Lâm Tuyệt Nguyệt, nàng lạnh lùng nhìn Dương Đỉnh Thiên, nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Dương Đỉnh Thiên nói.
- Ta cầm xem một chút không được sao?
Lâm Tuyệt Nguyệt nói:
- Không được, khối Hủ Thi ngọc bội này, chính là một trong bảy đại trang sức thượng cổ, giá trị không phải chuyện nhỏ, vạn nhất ‘ngươi’ muốn độc chiếm thì làm sao bây giờ?
Dương Đỉnh Thiên giận dữ nói:
- Ai độc chiếm, ta chỉ nhìn một chút mà thôi.
Nói xong, Dương Đỉnh Thiên đẩy trường kiếm của Lâm Tuyệt Nguyệt ra, trực tiếp cầm Hủ Thi ngọc bội trong tay.
Nhưng đột nhiên, một bàn tay lớn lông xù vươn tới, trực tiếp cướp đi ngọc bội.
- Khối ngọc bội này, ta muốn, các ngươi đừng cướp.
Thái Man Tử nắm chặt ngọc bội, vẻ mặt vui sướng, cười hắc hắc.
- Ngươi dám!?
Dương Đỉnh Thiên giận dữ, đột nhiên nắm chặt một quyền, hướng Thái Man Tử đánh tới.
Lâm Tuyệt Nguyệt cũng vung kiếm giết tới.
Mục Vân bất động thanh sắc, thờ ơ lạnh nhạt, xem ra cái gọi là hợp tác, quả thực chính là chuyện cười, hiện tại vừa đụng phải thứ tốt, đã trực tiếp xé rách da mặt, ầm ĩ không ngừng.
Thái Man Tử nắm lấy ngọc bội, muốn phản kích, nhưng Long Nham ở một bên quát:
- Man Tử, buông tay!
Thái Man Tử khó hiểu nói:
- Tại sao?
Long Nham giận dữ nói:
- Ta bảo ngươi buông tay.
- Được rồi.
Thái Man Tử rụt đầu lại, nhìn thấy Long Nham tức giận, cũng không dám cãi lời nữa, lập tức đặt ngọc bội trở về chỗ cũ.
Dương Đỉnh Thiên cùng Lâm Tuyệt Nguyệt thấy thế, cũng không động thủ nữa.
Long Nham nói.
- Chư vị, chúng ta hợp tác, vì một khối ngọc bội, liền đánh nhau, cần gì phải làm vậy?
Nghe vậy, mọi người tỉnh táo lại, nhưng ánh mắt đều tập trung vào Hủ Thi ngọc bội, ai cũng không muốn bị người khác cướp đi.
- Vậy khối ngọc bội này, xử trí như thế nào? Ta sẽ không để nó cho các ngươi.
Dương Đỉnh Thiên tức giận hừ hừ.
Long Nham trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Ta thấy không bằng như vậy, trước tiên giữ lại khối ngọc bội này, chờ leo lên tầng cao nhất, chúng ta luận võ quyết thắng, Thiên Độc cổ tháp quy về ai, Hủ Thi ngọc bội sẽ thuộc về người đó.
Thần sắc Mục Vân khẽ động, Long Nham này, đích thật là lão hồ ly, biện pháp này rất tốt, rõ ràng là người thắng đều ăn.
- Cái này có thể.
Dương Đỉnh Thiên cũng gật đầu tán thành, người thắng ăn hết là biện pháp tốt nhất, hiện tại không cần phải xé rách da mặt, nếu không quan hệ hợp tác vỡ tan, ai cũng không cách nào một mình thông quan.
Lâm Tuyệt Nguyệt cũng thu hồi trường kiếm, nói:
- Nhưng muốn đi tầng trên cùng, còn phải tiếp tục leo, trong khoảng thời gian này, ai sẽ bảo quản ngọc bội?
Long Nham mỉm cười, nói:
- Cái này đơn giản, rút thăm quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận