Vô Thượng Thần Đế

Chương 1937: Thật không có thứ gì tốt

Hắn thật rất muốn kiến thức một chút vị tông chủ này đến cùng là có mị lực gì để phụ thân cam nguyện kính dâng hết thảy.
Kiếm Nhất Minh nghiêng đầu nhìn phương xa.
Còn có một điểm cũng làm hắn hiếu kì.
Bích Thanh Ngọc hạ lệnh lần này thí luyện, bất kỳ người nào xúc động đến ích lợi của bọn hắn, đều có thể giết.
Chỉ có một người, bỏ mặc không động.
Người này chính là Mục Vân.
Mục Vân này có Thiên Thánh tư chất, hắn cũng có nghe thấy.
Thế nhưng dù vậy, cũng sẽ không để tông chủ để ở trong lòng như thế chứ?
Bên trong Bích Lạc hoàng tuyền tông, thiên tài Thiên Thánh tư chất cũng không phải số ít.
Vậy tại sao quá để bụng duy nhất người này.
Chẳng lẽ trên người gia hỏa này có bí mật gì?
Người này tựa hồ trừ Thiên Thánh tư chất cùng với trùng tên trùng họ với Mục Vân, một trong vực chủ Tiên giới ngày xưa ra thì không có gì đặc thù.
Kiếm Nhất Minh biết càng nhiều, nội tâm càng buồn bực.
Nhưng chỉ có thể ẩn tàng những buồn bực này ở trong lòng, không cách nào thả ra bên ngoài.
Bên trong Bích Lạc hoàng tuyền tông, mệnh lệnh chính là mệnh lệnh, bất kỳ người nào cũng không thể vi phạm.
Nhưng hắn trong lúc mơ hồ có thể đoán được, chỉ sợ Mục Vân có thân phận không tầm thường.
Bất quá trong toàn bộ Bích Lạc hoàng tuyền tông, chỉ sợ số lượng người biết nội tình không cao hơn một tay.
Những người này đều là hạch tâm của Bích Lạc hoàng tuyền tông.
- Thôi, nghe nói Mục Vân kia cũng là người lĩnh ngộ kiếm đạo, chỉ sợ thực lực không tầm thường, ta ngược lại rất muốn cùng hắn luận bàn một chút, thiên tài lĩnh ngộ kiếm đạo... Đến tột cùng như thế nào.
Kiếm Nhất Minh thả lỏng tâm thần, thu kiếm mang theo mấy người, rời khỏi nơi đây.
So với Kiếm Nhất Minh đang nghi hoặc, Tiêu Chiến Thiên giờ phút này thì tràn ngập dâng trào đấu chí.
Trấn Hồn Châu.
Tam Liên Sinh Tử Ấn đệ nhất trọng.
Hai phần ban thưởng để hắn điên cuồng.
Lần này, nhất định đoạt hạng nhất.
Trong lòng Tiêu Chiến Thiên sớm đã có chủ ý.
Nhưng lần này đi vào bên trong Kiếm Thần Phủ mà đụng phải Mục Vân, hắn không ngại trực tiếp giết chết.
Mục Vân, đã mang cho hắn một ít cảm giác nguy cơ.
Vừa tiến vào Tam Cực Thiên Minh, ai cũng đều nói gia hỏa này tiến vào tầng màu đỏ của Tam Cực Tháp, thật sự mất mặt xấu hổ.
Nhưng bây giờ, trước khi chuẩn bị đi, Mục Vân tiến vào tầng màu tím, xưa nay chưa từng có, sau có người hay không thì ai cũng khó mà nói.
Nhưng danh khí của Mục Vân đã triệt để phát ra.
Trước đó đám người cười nhạo hắn, hiện nay tự sụp đổ, nếu để cho gia hỏa này trưởng thành tiếp, kết quả kia tuyệt đối là cực kỳ bất lợi đối với hắn.
Tiêu Chiến Thiên giờ khắc này cảm giác được áp bách cường đại đến từ Mục Vân.
Kẻ này, nhất định phải chết.
Nếu không, xưng hào đệ nhất nhân Tam Cực Thiên Minh của hắn sẽ có khả năng trực tiếp bị thay thế trong tương lai trăm năm, thậm chí mấy chục năm, hoặc trong vòng mấy năm mà thôi.
Loại chuyện này là việc hắn tuyệt đối không thể chịu được.
Trong lòng Tiêu Chiến Thiên như gương sáng.
Cơ hồ đồng thời, phía trên toàn bộ thảo nguyên, hơn vạn đệ tử tản ra, chạy về phía từng địa phương, hai bên đều hết sức cẩn thận.
Thứ mà ba vị minh chủ gọi là không tàn sát lẫn nhau, căn bản chính là mệnh lệnh hư cấu, căn bản không đáng giá nhắc tới.
Tại nơi này, bảo bối mới là quan trọng nhất.
Đám người rất nhanh khuếch tán ra, vài chỗ cũng dần dần bị khám phá ra.
Giờ khắc này Mục Vân đang đứng trước một phế tích.
Nói là phế tích cũng không chính xác, nhưng cảnh tượng trước mắt nhìn qua xác thực, mười phần hoang vu.
Từng bức tường tường đổ tàn tạ, một cỗ tử khí rất mạnh đập vào mặt.
Thấy cảnh này, Mục Vân trở nên càng thêm cẩn thận.
Thảo nguyên là điểm xuất phát, thế nhưng nơi này cũng là ở trong thảo nguyên, nhưng nhìn trình độ hư hao, chỉ sợ nơi đây ít nhất đã có lịch sử trên vạn năm.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, một khối đá dưới chân bị một cước Mục Vân giẫm thành tro bụi.
Từng sợi tro bụi, tiêu tán không thấy gì nữa.
Mục Vân càng thêm cẩn thận.
Từng bước tiến vào bên trong phế tích, Mục Vân nhìn bốn phía, bên trong ánh mắt, mang theo một tia kinh ngạc.
Nhìn cảnh trí bên trong phế tích thực sự không giống hình thành tự nhiên, càng giống như cố ý.
Mục Vân nhìn kỹ lại, phát hiện tám phương hướng, có tám khối đá, lẳng lặng co quắp trong đống phế tích.
Theo thứ tự đi qua tám khối đá, Mục Vân phát hiện, bên trong những tảng đá kia xuất hiện từng vết rách.
Bàn tay đặt vào phía trên đá lăn, Mục Vân cảm giác được một cỗ khí tức sắc bén, vạch mặt mà tới.
Xì xì xì âm thanh vang lên, những đá lăn kia lúc này, thế mà kêu phần phật.
Lập tức, tám khối đá quanh người Mục Vân trực tiếp nổ bể ra, trong nháy mắt, ánh sáng ngưng tụ, mà bóng dáng Mục Vân, thì trong chớp nhoáng biến mất tại chỗ.
Phế tích, vẫn như cũ là phế tích, cũng không có chỗ đặc thù gì.
Thế nhưng bóng dáng Mục Vân lại biến mất không thấy gì nữa.
Sau một khắc, Mục Vân chỉ cảm thấy một cảm giác trời đất quay cuồng, thân ảnh của hắn mới ngừng lại.
Thế nhưng cảnh tượng trước mắt đã là toàn biến mất không thấy.
Tùy theo mà đến là một đại điện.
Mà chỗ hắn ở, chính là vị trí đại điện mà mình vừa mới đứng.
Chỉ là hiện tại nhì qua, cung điện kia mười phần bình tĩnh, vững vững vàng vàng.
Thấy cảnh này, Mục Vân thở ra một hơi.
Vẫn còn may không phải đến tử địa gì, nếu không lại là một phen ầm ĩ.
Dõi mắt nhìn lại, Mục Vân phát hiện, một tòa cung điện liên tiếp một tòa cung điện, nhìn xa xa, quả thực vô cùng vô tận.
Hoàn toàn tương phản với cảnh tượng hắn trước đó nhìn thấy ở trong phế tích.
Một cái cảm giác sinh cơ bừng bừng, một cái đồi phế âm u đầy tử khí.
- Chẳng lẽ nơi này mới thật sự là Kiếm Thần Phủ? Phía trên, bất quá là hư ảo?
Mục Vân kinh ngạc.
Bước ra một bước, hắn rất muốn nhìn một chút, cố hữu năm đó của mình kia, Kiếm Phong Tiên, đến cùng sáng tạo ra một cái thế giới như thế nào.
Hạ quyết tâm, Mục Vân tiến lên.
Bên trong đại điện mà hắn đang đứng cũng không có thân ảnh, cũng không thấy được cái bóng của bất kỳ tiên thú gì.
Ngược lại là hết thảy sự vật bên trong đại điện hoàn toàn như trước đây.
Khác biệt duy nhất là những địa phương này nhìn có phần lộn xộn, giống như đã bị người dọn dẹp qua một phen.
Mục Vân nhìn quanh hai bên ở phía dưới, từ chủ điện đến phó điện bên cạnh, không có phát hiện bất kỳ vật gì.
Thấy cảnh này, hắn thở ra một hơi.
Nghĩ đến cũng đúng, Kiếm Thần Phủ là Bạch Ngân cấp thế lực vài ngàn năm trước, Kiếm Phong Tiên chính là cường giả cảnh giới Chân Tiên đỉnh cấp, tông môn trong vòng một đêm biến mất tại Bích Lạc tiên sơn.
Hoặc bị người cướp sạch không còn, diệt tông, làm sao có thể còn thừa lại vật gì tốt.
Hoặc chính là giống như Bích Lạc hoàng tuyền tông, tự hành bí ẩn.
Chỉ nếu như thật như thế, kia lại càng không có vật gì tốt lưu lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận