Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 96 - Liệu có đưa báo hoa về nhà không? (1)




[A a a dễ thương quá đi!]
[Tôi tưởng cậu ấy đi làm gì, ra là đi hái hoa để làm vòng hoa. Ngoan thật đấy, gấu béo nhỏ.]
[Gấu nhỏ trông có vẻ rất mềm mại! Tôi muốn sờ, muốn nắn, ngày nào cũng vuốt cho lông nó rụng hết!]
Lâm Thiên Du vuốt mặt gấu con, kéo kéo, mắt gấu nhắm lại, cô vuốt ve nó như đang nắn một cục bông, lông lung tung, trông kỳ cục lắm.
"Quả thật rất mềm mại." Lâm Thiên Du đi vòng ra sau lưng gấu nhỏ, tay nắm một bên tai kéo lên, cặp tai tròn lủng lẳng bị kéo cho lông tơ xù lên thành một chóp nhọn nhỏ, "Nhìn này, mèo con.".
Rồi cô thả tai xuống, vuốt lông tai cho phẳng lại, "Gấu con."
Gấu nghiêng đầu, ngồi xuống ngoan ngoãn để Lâm Thiên Du sờ soạng, liếm mũi, ngả người ra sau dựa vào cô.
Chơi với gấu con một lúc, Lâm Thiên Du tiếp tục xử lý thịt còn dở.
Cô vẫn giữ lại da lông cừu để rửa sạch, phơi khô, trải đất trong hang.
Không gian trong hang chật hẹp, nếu có thể trải đầy các góc tường, thêm vài lớp dày nữa thì ngủ càng thoải mái hơn.
Trong quá trình thái thịt, Lâm Thiên Du đem phần nội tạng bỏ ra ngoài, để trên lá cây cho những con vật lông xù ăn khi đói.
Cô bận rộn gần nửa ngày mới thái xong toàn bộ.
Thời gian thái thịt khiến Lâm Thiên Du tốn không ít thời gian, khi xong trời gần tối.
Ngồi lâu, cô đứng dậy duỗi một cái thoải mái, "Thịt này hầm chín rồi phơi khô... Hy vọng có thể phơi khô trước khi mưa to đến, ít nhất là phơi khô da thịt bên ngoài.".
Thịt phơi khô thời hạn bảo quản lâu hơn.
Lâm Thiên Du không có nước mắm nhưng có rất nhiều gia vị ướp thịt.
Cô thấy các loại cỏ, quả, vỏ quýt, lá thơm, có vẻ như khi ướp phải cân theo gam, không có cân nên cô lấy tạm một ít, sau khi nấu xong sẽ nếm thử độ nhạt, cần bổ sung thì bổ sung thêm.
Có thể làm khô rất nhiều thịt cừu và thịt bò khô.
Bản thân Lâm Thiên Du nhu cầu ăn thịt không lớn, chỉ ăn để no bụng trong tình huống thiếu rau xanh.
Nên cô chỉ ướp hai nồi, phần còn lại không cho gia vị.
Nước ướp trong nồi sôi lục bục, không có nước tương cũng không thể rang đường làm màu nâu, màu nước ướp hơi nhạt nhưng mùi vị có vẻ ngon.
Xong xuôi, đậy nắp nồi lại, để hầm nhỏ lửa.
Đợi lửa tắt hẳn, vẫn còn phải ủ, còn lâu mới vớt ra được.
Lâm Thiên Du vỗ vỗ tay, "Tôi cảm giác tay toàn mùi gia vị.".
Gấu con ngửi ngửi, cũng thấy khó chịu, hắt xì liên tiếp hai cái.
Có lẽ không thích mùi này, gấu liếm tay cô rồi... vừa liếm vừa hắt xì.
"Được rồi được rồi, đừng liếm nữa."
Lâm Thiên Du định đẩy nó ra nhưng sợ dính mùi tay lên lông nó thì phiền phức hơn.
Cô dùng khuỷu tay đẩy đẩy, rửa tay bằng nước.
Lâm Thiên Du chà tay hai lần với xà phòng quả đậu nành, mùi gia vị mới hết hẳn.
Lần này xử lý hai con vật lớn, xung quanh cũng có mùi máu tanh nhưng vì đứng ở chỗ gió thổi nên trong lúc thái cũng không sao.
Đề phòng, Lâm Thiên Du vẫn dùng nước xà phòng rửa lại một lần nữa, "Khi cắm trại ngoài trời, những thứ như xương động vật, máu vật phải để cách xa nơi đóng trại, nếu động vật ăn thịt ngửi thấy mùi máu tìm tới thì rất nguy hiểm.".
Nhưng Lâm Thiên Du không sợ.
Dù sao, vài con vật nhà cô đều là động vật ăn thịt, kể cả con rắn đen nhỏ.
Bất kể động vật nào, ai tới thì chết, ai tới thì trở thành bữa kế tiếp.
Hôm nay Lâm Thiên Du tâm trạng tốt, còn hát khi phơi thịt:
"Anh báo hoa, muốn làm một vòng hoa không?"
Con báo nằm trên cành chẳng buồn liếc cô, đuôi thòng xuống lung lay lung lay.
Lâm Thiên Du treo xong thịt, xếp đống lá cây tán loạn lại một bên, có thể tái sử dụng trước khi chúng thối rữa.
Cô quấn đuôi báo vào tay một vòng, "Mấy con kia đều có cái này, anh có muốn không?"
"Gầm - !".
"Không thích à? Được rồi...". Lâm Thiên Du lúc làm vòng hoa có đan thêm một cái cho báo hoa nữa.
Cái dư thừa cô treo ở cửa hang, làm đồ trang trí trước khi nó hỏng.
Khi mở cửa, gấu con đã lẻn vào quen thuộc dưới cánh tay cô. Lâm Thiên Du quay đầu vẫy tay: "Anh báo ơi, muốn vào nhà chơi không?".
[A! Sắp đưa báo hoa về nhà rồi!]
[Được đấy, tiến triển nhanh ghê, chú mèo lớn làm bộ khó nhưng đã nằm trong tay streamer rồi.]
[Chờ đã, đừng reo hò sớm thế, gấu đen gọi là gấu con, đại bàng đuôi đỏ gọi là chim nhỏ, vậy báo hoa...?]
[Chết tiệt - gọi con báo oai phong lẫm liệt như thế là Tiểu Hoa tôi không chấp nhận được!]
Lâm Thiên Du muốn mời báo hoa vào nhà chơi, nhưng báo không chịu vào. Chính xác là nó không muốn rời khỏi cái cây đó.
Vậy thì, có cơ hội sẽ đưa báo hoa về sau vậy.
Trước khi đóng cửa, Lâm Thiên Du vẫy tay với báo: "Hẹn gặp lại mai!".
Cô cầm túi lá chứa thịt, đây là thịt tươi cắt xuống trước khi ướp để cho chim ăn.
Trước đây thức ăn cho chim non đều do đại bàng đuôi đỏ mang về khi bay về nhà.
Giờ chim non sống cùng cô, việc chăm sóc nó cũng là trách nhiệm một phần của cô.
“Chíp chíp!” Chim non vỗ cánh nhiệt tình khi thấy có người vào.
“Đã tới, đói chưa?” Lâm Thiên Du mở bọc lá ra, cẩn thận cầm tổ chim xuống, dùng đũa múc thịt cho nó ăn, thuận tiện hơn nên cô còn làm thêm đôi đũa dài mới.
Thịt tươi không rửa, còn nguyên máu, nhưng máu không nhỏ giọt ra.
Thức ăn cho chim cần tinh tế, Lâm Thiên Du cắt riêng phần thịt nội sườn, “Này, ăn này.” Chim non vươn cổ, mỏ run run mở ra.
Cô cắt thịt thành miếng vừa đủ, chim non nhai một miếng nuốt luôn không nhai.
Đại bàng đuôi đỏ bay về tổ, ấp hai quả trứng chim dưới bụng.
“Không biết hai quả này nở khi nào.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận