Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 600 - Trộm lông xù về nhà (2)




Tiếp tục đi phía trước còn phải vượt qua một khu vực tuyết dày, gần đến đầu gối Lâm Thiên Du.
Đi trên tuyết, Cáo tuyết có phần vất vả, cô bèn cúi người bế nó lên, qua lớp áo lông vẫn cảm nhận được Cáo tuyết mềm mại.
Được bế, Cáo tuyết ngoan ngoãn nằm yên trong lòng Lâm Thiên Du, cứng đơ, có lẽ lần đầu bị bế nên chưa quen.
Lâm Thiên Du ôm một tay, tay còn lại cầm gậy dò đường phía trước.
Cách đi này khá mới lạ đối với Cáo tuyết, nó tò mò nhìn cây gậy, gậy cử động nó cũng lắc lư theo.
Về đến căn cứ, từ xa đã thấy khói bay lên.
Vài người vây quanh đống lửa, bận rộn làm gì đó.
Giọng không tin nổi của Vu Linh Vũ vang lên: "Món này thực sự ăn được à? Trông giống như rêu quá vậy?"
Cung Hâm Minh nghiêm túc nói: "Tất nhiên có thể ăn, trước khi tham gia chương trình này, tôi đã đi tập luyện đặc biệt ở Bắc Cực 7 ngày."
Cậu chỉ vào món không rõ trong nồi nói: "Đây là rau tôi đặc biệt đào từ lớp đất đóng băng ở thảo nguyên, nhìn không được đẹp cho lắm nhưng hương vị không đến nỗi nào…”
Đang nói, Hàng Tư Tư nếm một muỗng rau dại, mặt lập tức xanh hơn cả rau.
Vẻ mặt Hàng Tư Tư khó tả.
Cung Hâm Minh ho khan một tiếng: “Nhưng nó rất bổ dưỡng, trời lạnh uống nóng thì rất thoải mái."
Ngẩng lên thấy Lâm Thiên Du trở về, cậu hào hứng chào: "Chị Lâm! Chúng em nấu hai nồi rau dại, cùng uống với mọi người nhé. Ngon lắm đó."
Như để chứng minh lời nói của mình, Cung Hâm Minh ôm bát của mình uống một ngụm lớn, ngừng lại, cổ họng lên xuống, nuốt khó nhọc cái miếng đó xuống, mở miệng nói tiếp, giọng đã khàn đi: “À... lần sau, chị Lâm à, lần sau có cơ hội cùng uống nhé."
Lâm Thiên Du chưa kịp mở miệng, thấy nửa khuôn mặt lộ của Cung Hâm Minh đổi màu liên tục:
“Không cho gia vị à? Thêm nhiều nước, nấu hộp thịt hộp có lẽ sẽ tốt hơn."
Nhìn màu sắc trong nồi, chỉ sợ chỉ có rau củ với nước thôi, cái này cho muối ăn cũng khó nuốt.
"Ồ! Phải rồi!" Cung Hâm Minh vỗ trán: “Em còn hộp thịt hộp nữa, chị Lâm chờ chút nhé, để em nấu xong chị ăn thử."
"Không cần đâu, tôi đã ăn rồi. Các em cứ ăn đi." Lâm Thiên Du lắc chân, phủi tuyết trên quần.
Hàng Tư Tư cầm bát nước nóng uống vài ngụm liên tục: “Chị Lâm à, sao chị ôm đống tuyết vậy?"
Cô nghĩ tới cái gì đó, mắt sáng lên: “Là để xây lều băng à? Nhanh thế đã phải dựng chỗ trú ẩn rồi."
Khi chưa có chỗ ở, xây túp lều là việc quan trọng nhất để sinh tồn, nhưng bây giờ đã có lều chắn gió dày cách nhiệt, mọi người bận tìm thức ăn, chưa vội xây chỗ trú.
Lâm Thiên Du: "Lều băng à..."
Lời vừa nói ra, con Cáo tuyết Bắc Cực đang chôn mặt trong lòng cô ngẩng đầu lên, nhìn lơ đãng xung quanh, đôi mắt dừng lại khi thấy người ở không xa, rồi lại nhanh chóng rúc trở lại vị trí cũ, đuôi thòng xuống cũng cố gắng luồn vào lòng Lâm Thiên Du.
Hàng Tư Tư: "?!!"
Là Cáo tuyết cơ mà!
【Ai hiểu chứ, cử chỉ này chọc tôi quá! Dễ thương quá!】
【Cuộn tròn lại rồi nhét vào lòng xoa nắn.】
【Haha ánh mắt của Hàng Tư Tư, 'Chúng em còn chưa giải quyết ăn uống xong, chị đã trộm lông xù về nhà rồi à?!'】
【Không thể so sánh nổi. Hơn nữa cái nồi thức ăn xanh lè kia, so với nước thối cũng chỉ hơn ở chỗ màu sắc tươi tắn. Thực sự không độc chứ?】
...
Hàng Tư Tư trố mắt: “Tốc độ này cũng quá nhanh rồi."
Lâm Thiên Du cười nói: "Tình cờ gặp nó đang kiếm ăn."
Cô để cây gậy sang một bên, trở về khi tuyết đã ngừng rơi, người cũng không còn nhiều tuyết, vỗ nhẹ lên Cáo tuyết rồi kéo khóa mở lều đặt Cáo tuyết vào trong.
Đối với động vật nhỏ, đây là không gian bán kín chỉ mở một khe hở nhỏ, cũng là căn phòng bán kín xa lạ, chúng sẽ cảm thấy bị nhốt, không yên tâm.
Vì vậy, sau khi hạ cánh, Cáo tuyết thận trọng dò xét bên trong lều.
Hàng Tư Tư thấy cô cứ ôm hoài, không nhịn được hỏi: "Nó bị thương à?"
“Không có, vừa rồi đường khó đi nên chị cứ ôm luôn.” Lâm Thiên Du cũng đặt ba lô vào trong.
Có vẻ Cáo tuyết Bắc Cực đã chạy vòng trong lều một vòng, giờ lại tới cửa lều, thò móng ra từ khe hở, cố gắng kéo Lâm Thiên Du vào.
Cung Hâm Minh gọi từ trong lều: “Tư Tư à! Em thấy hộp thịt của anh để đâu không?”
“Ở... á!" Giọng Hàng Tư Tư vang lên rồi ngưng bặt, không nhớ nổi: “Chị Lâm em đi giúp anh ấy tìm nhé.”
Lâm Thiên Du gật đầu: “Ừ, đi làm việc đi.”
Cô cúi xuống, nắm lấy bàn chân Cáo tuyết, để giày đầy tuyết ở ngoài, bước vào trong.
Nếu là môi trường kín hoàn toàn xa lạ, động vật hoang dã sẽ cảm thấy căng thẳng.
Nhưng nếu trong môi trường đó có sự xuất hiện của con người mà động vật quen biết, Cáo tuyết không những không căng thẳng mà còn thích cảm giác chỉ có nó và con người thân thiết tồn tại trong không gian kín.

Bạn cần đăng nhập để bình luận