Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 132 - "Hổ hả? Trong rừng mưa chỉ có thể là hổ Caspi Ba Tư thôi." (3)




Đạo diễn xoa xoa cây quạt, giữ một bí mật trong lòng, do dự hồi lâu vẫn không nén được nên hỏi:
"Cô có gặp hổ trên hòn đảo này không?"
Bên cạnh làm giả, đưa hổ nhà vườn ra xài, mà lượng view vẫn rất cao.
Nếu Lâm Thiên Du tìm được hổ, chắc chắn lượng người xem kênh sẽ vượt giới hạn trên thôi.
Làm đạo diễn, ai mà không mong chờ sự nổi tiếng cao của khách mời trong chương trình của mình chứ.
"Tuỳ duyên thôi." Ở nhà gấu con và hoa báo đã khó không cãi nhau rồi, thêm một con hổ nữa chắc phiền lắm.
Lâm Thiên Du nói: "Trong rừng mưa chỉ có hổ Caspi Ba Tư thôi. Tôi sợ nó đánh nhau với Báo hoa rồi bị đánh bại mất."
Đạo diễn lắc đầu, bỗng nhiên cúi sát vào Lâm Thiên Du, cố tình hạ thấp giọng:
"Chủ đảo nói với tôi là có hổ lai giữa hổ Caspi và hổ Đông Bắc, nhưng khi tôi thẩm duyệt chương trình, ông ấy không cho tôi hình ảnh, không biết trông thế nào."
Thành thật mà nói, đạo diễn Tô cũng khá tò mò, cuối cùng một loài đã tuyệt chủng, một loài có sức cắn gần nửa tấn, là vua của rÙ, con lai của chúng nhất định là vua trong các vua.
"Thật sao?"
Lâm Thiên Du nghe vậy cũng không khỏi tò mò, cô rất yêu thích những loài thú dữ, đặc biệt là những loài chưa từng thấy.
Đạo diễn cũng không dám đảm bảo, chỉ nói mơ hồ:
"Vậy chủ đảo nói đấy."
Lâm Thiên Du gật gật đầu, suy nghĩ.
Trong lúc nói chuyện, gấu con đã no nê ăn dưa, ngồi đó liếm bộ lông.
Lâm Thiên Du vuốt cái tai tròn vo:
"Ra sông bơi hai vòng rồi về nhà nhé."
"Ao!"
Nai con thấy gấu đen nhảy xuống nước, cũng lò cò theo ra bờ sông, hí hửng tung mình.
Thậm chí nó lùi lại hai bước để tốc độ tăng khi lao ra bờ sông.
Lâm Thiên Du luôn chú ý con thú ăn cỏ hiếu động này, lập tức lên tiếng:
"Đại bàng."
"Két!" đại bàng đuôi đỏ vỗ cánh.
Nai con đang bay giữa không trung, nhắm mắt chờ rơi xuống nước.
Tuy nhiên... chân ngắn của nó giậm giậm trên không không chạm tới đáy.
Đại bàng ném nai con xuống bên chân Lâm Thiên Du rồi đáp xuống vai cô, cúi đầu nhìn nó.
Nai con trợn tròn mắt, có vẻ vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
【Trời ơi, những con nai cũng mạnh bạo thế sao?】
【Bay giữa không trung mà bị bắt được, cũng ghê ha.】
【Càng nghĩ càng thấy bọn thú nhà Lâm Thiên Du rất nhanh nhẹn, mới nói là lao ra liền lao ra luôn, nếu tôi không bật chế độ chậm thì không biết nai con đã trở về bằng cách nào.】
Nai con nghĩ mãi vẫn không hiểu chuyện gì, cúi xuống gặm cỏ non dưới đất, nhai nhai rồi thấy bông hoa bên cạnh hấp dẫn quá, lại nảy tót tót qua cắn hoa.
Lâm Thiên Du tựa cằm vào lòng bàn tay, mắt theo dõi chú nai nhỏ hoạt bát, thấy lo cho tương lai của nó quá.
Không lạ gì mà nó là loài nguy cấp, tính cách như vậy khó tránh khỏi nguy hiểm.
Cũng giống sóc, "ngốc sóc" chính là mấy con thú loại này.
Không có sức tấn công, lại hay tò mò.
Gặp ai bắt nó là nó chạy, chạy một đoạn lại dÙ chân quay đầu lại xem, có lúc chạy xa quá chẳng thấy gì nữa mà nó còn quay lại gần để coi.
Gấu con lên bờ sau khi tắm xong, miệng ngậm một con cá, lắc lư để nước rơi khỏi mình, đưa cá cho Lâm Thiên Du.
"Đây coi như là trao đổi những quả dưa đó."
Lâm Thiên Du treo cá lên bàn, "Cảm ơn đạo diễn đã chiêu đãi."
Lâm Thiên Du vẫy tay, từ trên xe lựa thêm hai quả dưa:
"Quà chúng tôi mang về đây."
Đạo diễn: "?!"
Này, khoan... đợi đã, tôi...!
Đạo diễn có ý định nói.
Nhưng chưa kịp mở miệng, gấu đen cũng bắt chước Lâm Thiên Du, mỗi tay một quả dưa, đi ra.
Chỉ nhìn vào mắt gấu đen giây lát, đạo diễn liền rút ánh mắt, không dám nhìn, vẫn lễ phép nói thêm:
"Đi chậm thôi nhé."
Không biết gấu đen có nghe hiểu không nữa.
……
Về đến nhà, Lâm Thiên Du xếp đầy hai giỏ dưa.
Trước khi ăn muốn mang ra sông ngâm lạnh, tuy không đạt được độ mát lạnh như lấy từ tủ lạnh ra, nhưng cũng đủ lạnh rồi.
Ngày trước ở quê, Lâm Thiên Du thường đem dưa ngâm trong giếng nước cả ngày, tối ra ăn vừa đúng.
"Gấu con à?" Lâm Thiên Du lấy vài quả xà phòng, "Đi tắm không?"
Hôm nay nóng, đi đường về bộ lông gấu đã khô ráo.
Ăn xong dưa còn nhảy xuống sông bơi hai vòng nữa, lông ngực tuy không dính chùm nhưng vẫn có vài chỗ xơ xác.
"Ù?" Gấu đen nghiêng đầu.
Lâm Thiên Du nói: "Đi, chúng ta xuôi dòng xuống chỗ nước chảy mạnh."
"Aooo!"
Tắm ở hạ lưu sẽ không ảnh hưởng tới việc sử dụng nước bình thường của mọi người.
Đại bàng ghét nước, chịu đựng nhiều nhất là móng chân dính nước khi bắt cá, lông cánh dính nước thì không được!
Vì vậy, khi thấy Lâm Thiên Du vén ống quần lên chuẩn bị bước xuống nước, nó mở to mắt, vỗ cánh vài cái, có vẻ muốn bay tới bắt cô quay lại.
Giống như chỗ Lâm Thiên Du định bước vào không phải là con sông mà là cái hố sâu thăm thẳm.
【Ánh mắt của đại bàng đuôi đỏ... à, quả thật là hoảng sợ tột độ rồi.】
【Bình tĩnh nào tôi yêu, chủ nhân xuống sông chứ có xuống địa ngục đâu mà sợ.】
【Đại bàng: Xuống rồi?! Thật sự là xuống rồi?!】
【Đối với loài chim ghét nước thì dòng sông này tất nhiên rất nguy hiểm và khó chịu.】

Bạn cần đăng nhập để bình luận