Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 354 - Ở yên đó, bé nâng hai người lên! (8)




Cảm giác nhảy xuống hố giữa chừng thì bị kéo trở lại, đứng vững trên mặt đất khiến ngay cả Lâm Thiên Du cũng bối rối giây lát, xoay người đối mặt với con voi.
Cô chớp mắt, nhẹ nhàng vuốt ve cái vòi voi đang quấn quanh hông mình:
"Tôi không có ngã, tôi chỉ muốn xuống dưới để làm con dốc thôi, đừng lo lắng."
Con voi nhìn cô, từ từ thả lỏng cái vòi.
Lâm Thiên Du gọn gàng lại quần áo, rồi lại nhảy xuống tiếp.
[Ôi, voi tốt quá đi, tưởng chị Lâm đứng không vững ngã xuống nên vội vàng cứu ngay.]
[Than ôi, thấy mọi người cố gắng đào hố để cứu voi con ra, không hiểu sao tôi bỗng dưng cảm động quá.]
[Gì cơ? Mới bắt đầu cảm động à? Đối với một người quyến rũ như tôi, tôi đã rơi nước mắt đầy mặt rồi đấy.]
[Chết tiệt, gia đình nhà cậu có biết cậu quyến rũ đến thế không?]
Con voi con rụt rè sợ sệt, nhưng cũng biết họ đang cứu nó. Đôi mắt ướt át thảm hại của nó nhìn cô một cách đáng thương.
Lâm Thiên Du vuốt đầu con voi con, "Ngoan nào, đừng lo."
Cô lấy ra trái cây mọng nước đã nhặt trước đó từ túi ra. Nhánh của loại quả này có gai. Voi không thể nhặt những quả bằng ngón tay trong khi tránh gai, vì vậy chắc voi con chưa ăn loại quả chua ngọt này.
Lâm Thiên Du đã bọc chúng trong lá, và đưa tất cả cho voi con:
“Này, ăn gì đó trước đi, chúng tôi sẽ đưa em lên ngay."
Con voi con nghiêng đầu, đôi tai to ở hai bên phất phơ. Nó do dự nhìn trái cây lạ một lúc, rồi dùng vòi cuộn lấy đút vào miệng.
Ngon đấy.
Theo khẩu vị của voi con thì cũng ngon.
Đôi mắt voi con sáng lên. Nó cuộn thêm một đống quả, giơ lên hướng về phía con voi lớn bên ngoài hố.
Con voi lớn hạ đầu xuống dùng vòi cọ cọ nó, nhưng không lấy.
...
Với Lâm Thiên Du đào dốc phía dưới, đạo diễn và Tề Văn Giác phía trên càng làm càng nhanh.
Lâm Thiên Du dẫm chặt đất rơi xuống dưới chân mình.
Khi cảm thấy gần xong, Lâm Thiên Du ném xẻng lên trước, rồi leo theo dốc—vừa nhấc chân lên, cô được con voi quấn quanh eo kéo lên.
"Được rồi được rồi, bắt đầu kéo voi con lên nào."
Lâm Thiên Du duỗi thẳng hai tay ra khởi động, chủ yếu là cử động eo một chút. Cô sẽ phải dùng sức để kéo voi con sau này.
Cô cúi mình đào đất từ nãy đến giờ, giờ đứng thẳng người thì lưng dưới đau khó chịu lắm, không khởi động trước thì sẽ không có sức sau.
Buông dây xuống, Lâm Thiên Du nói: "Voi con à, bám lấy cái này."
Voi dùng vòi để bắt vật.
Con voi con ngẩng đầu lên một chút, cuộn dây thắt chặt, "Bộp, bộp..."
"Tốt lắm." Lâm Thiên Du kéo thử dây. Hơi ngắn, cô nhìn đạo diễn nói: "Chỉ tôi và voi toàn kéo voi con thôi, dây không đủ dài."
Thấy vẻ mặt nhợt nhạt của cô, Tô Vũ Hàng nói: "Chị có đủ sức không? Hay để tôi thay đổi? Tôi chắc là mạnh hơn chị."
Lâm Thiên Du nhướng mày, "Anh chắc chắn à?"
Tô Vũ Hàng nhớ lại chiêu chặt cây một nhát hai khúc của Lâm Thiên Du lần trước, im lặng giây lát, "Vậy, vậy nếu hết sức rồi thì gọi tôi nhé."
Lâm Thiên Du gật đầu, "Được."
Với đó, cô đưa đầu kia cho con voi, "Nào, tôi bảo kéo thì cùng dùng sức nhé, voi con leo lên đồng thời nữa nhá."
"Yo—!"
"Bộp!"
Voi to và voi con đồng thanh trả lời.
Lâm Thiên Du hắng giọng, "Bắt đầu nào, kéo!"
Với sự giúp đỡ của voi, cộng thêm sự hợp tác nhấc chân bám vào dốc của voi con, Lâm Thiên Du ở giữa vừa kiểm soát góc độ vừa lùi từ từ ra sau, "Tốt lắm, rất tốt, lúc này có thể đặt cả hai chân sau lên rồi."
Thực ra con voi con không hiểu rõ lắm là lúc nào phải làm gì, nhưng Lâm Thiên Du luôn chú ý theo dõi, nhắc nhở trước, nên voi con có thể phản ứng kịp thời.
Lâm Thiên Du và voi to đồng bộ lùi lại, từ từ kéo con voi con ra khỏi hố đất từng chút một.
"Bộp—!" Bàn chân đạp lên mép hố, voi con hào hứng giậm chân.
Lâm Thiên Du buông tay, cuộn dây lại, "Sau này đi đường phải cẩn thận nhá."
Voi con tự leo trèo lên được, có nghĩa là không bị thương nặng, chỉ hơi trầy xước thôi, nhưng đối với voi mà nói thì không sao.
"Hả?" Lâm Thiên Du bị treo lơ lửng, cho đến khi muộn màng nghe thấy tiếng reo hò của con voi.
Con voi nhấc Lâm Thiên Du cao lên, "Uh!"
Con voi con nhìn chằm chằm, cũng ngẩng vòi lên, nhưng trống không.
Đột nhiên, nó quay đầu, chuyển tầm mắt sang hai người không xa.
Nụ cười hài lòng trên mặt Tô Vũ Hàng vẫn chưa tan đi. Ông lập tức hiểu ánh mắt này: "Đợi đã, đợi một chút?!"
Thấy đạo diễn thế, Tề Văn Giác cũng lùi lại nửa bước: "Hả? Gì cơ?"
Ánh mắt quả quyết của con voi con, nó tiến lên nhanh: "Á!"
Ở yên đó, bé nâng hai người lên!

Bạn cần đăng nhập để bình luận