Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 254 - Đây là......gấu trúc lớn?! (5)




Tô Vũ Hành ra hiệu mọi người đứng vào vị trí, người trong ban tổ chức cầm tấm bảng nhựa dài nửa người ngang qua, trên đó dùng chữ vàng lớn ghi số tiền 6 triệu, còn có một bảng 3 triệu.
“Lần này, số tiền thưởng cho khách mời được nhân đôi.” Tô Vũ Hành vui mừng, nhà tài trợ chủ động đề nghị tăng tiền, chương trình của anh trở thành hiện tượng độc nhất vô nhị giới giải trí.
Ai là người mà nhà tài trợ coi trọng vậy, Tô Vũ Hành biết rõ, đồng thời ánh mắt nhìn Lâm Thiên Du cũng đầy nếp nhăn vì tiếng cười.
Biển tên trên mắt nhìn rất đẹp, phía sau mới dán thẻ tiền thưởng.
Hàng Tư Tư cũng rất vui, dù không nhận được hợp đồng nhưng ban đầu cô cũng chẳng kì vọng gì, chỉ là giành được vị trí thứ hai thực sự bất ngờ.
Lâm Thiên Du và Hàng Tư Tư cầm bảng cùng chụp ảnh, lấy thẻ rồi quay về.
Về hợp đồng, sẽ bàn ngại ký sau.
Tô Vũ Hành nói: “Cảm ơn mọi người đã cố gắng trong thời gian qua, tin rằng sự nỗ lực của các vị khách mời luôn được các fan xem xét.”
“Tại đây, cuộc thi sinh tồn Hoang dã kết thúc. Nhưng hành trình của chúng tôi chỉ mới kết thúc tạm thời, tập tiếp theo của Hoang dã sẽ quay tại lãnh nguyên, mang đến thiên nhiên khác với rừng mưa mà mọi người đã biết. Chúng ta sẽ gặp lại ở tập sau!”
Quay xong phần kết, Tô Vũ Hành cười nói: “Các bạn mở livestream, đi dạo quanh đây, có thể chia sẻ với fan trong phòng về những câu chuyện thú vị đã xảy ra trong rừng mưa, 2 giờ chiều rời đảo nên nhớ về đúng giờ.”
Dặn xong, ông vội vã chạy đến nơi quay phim kiểm tra video mới quay.
Quách Ngạn Bằng bị thương ở chân, khó di chuyển, cũng chẳng còn gì để mà lưu luyến ở đây, leo lên mấy bậc thang về biệt thự bên cạnh với trang thiết bị livestream.
Hàng Tư Tư thầm thì gì đó với Ấn Hữu Lâm, nói xong hỏi Lâm Thiên Du: “Chị Thiên Du, em và anh Ấn định quay lại căn cứ ban đầu, chị có muốn cùng không?”
Lâm Thiên Du cầm thẻ ngân hàng lăn lóc: “Không cần đâu, tôi đưa sói con ra đồng cỏ chạy chạy.”
“Vâng.”
Phong Tĩnh Dã chỉ có mặt với tư cách khách mời, video quảng cáo quay xong, anh phải quay lại điều tra nạn săn trộm và Tạ Dật Phi.
Anh đứng dậy nói: “Tôi lên lầu trước đây, có phát hiện gì mới báo cáo cô.”
“Ừ.” Khách mời đi hết, Lâm Thiên Du bế chim nhỏ: “Mình cũng đi thôi, dắt nai nhỏ và chim non cùng ra ngoài dạo chơi nhé?”
Chương trình kết thúc, cô cũng không rời đảo.
Đối với cô, hôm nay chỉ đơn giản là ngày sổ sách kế toán cộng thêm 600 triệu.
“Rống——” “Săn mồi?” Lâm Thiên Du xoa đầu hổ, “Chưa no à? Mình vừa ăn sáng còn gì.”
Tủ lạnh còn đống thịt, nếu Đại Quýt chưa đủ no, về ăn hết chúng chắc chắn đủ, nhưng nếu muốn ăn lòng trắng trâu rừng thì thật sự phải tự săn.
Trạm cứu hộ có giàu có đến mấy cũng không tìm được lòng trắng trâu rừng tự nhiên.
“Oáp!”
“Được rồi, vậy anh đi săn trước đi.” Lâm Thiên Du hôn một cái lên bộ lông ấm áp của hổ dưới nắng, “Sau gặp lại.”
Đại Quýt liếm má cô, quay đầu đi về hướng cổng lớn.
Lâm Thiên Du bồng đại bàng đuôi đỏ lên, “Mình cũng lên đường thôi.”
“Chíp——!”
Ra khỏi sân, Lâm Thiên Du mới chậm rãi phản ứng không đúng.
Cô đột nhiên sững lại, quay đầu lại, “Săn mồi mà lại đi vào nhà à?”
Nghĩ tới Phong Tĩnh Dã bên trong, cô giơ lông mày.
Tiếp theo, bên trong vang lên tiếng rống của hổ: “Gầm——!”
Lâm Thiên Du: “...”
【Ê êm... Sao cái này không tính là săn mồi?】
【Đúng đúng, tất cả đều có thể trở thành con mồi, phải không chủ đảo?】
【Chết tiệt, vậy chứ để cái bẫy có lòng trắng trâu rừng, Đại Quýt có thể không tới đâu. Đặt cái bẫy có chủ đảo, dù bị bắt Đại Quýt cũng lao tới cắn anh ấy một phát.】
....
Đi dạo tất nhiên phải chọn địa hình bằng phẳng, ít sinh vật nguy hiểm, độ nguy hiểm thấp.
Trong cả khu rừng lớn, ngoài bãi đất trước hang của Lâm Thiên Du thì chỉ còn bãi cỏ nơi chó sói hoang đi săn có thể thỏa tiêu chuẩn trên.
Lâm Thiên Du nhặt quả từ cây bụi bên cạnh, một nắm quả nhỏ màu vàng nhạt có phủ lớp phấn hồng, giống như bông hoa: “Nơi đây thật sự có quả mâm xôi, hồi trước không để ý có loại này.”
Cô ném một nắm vào miệng, quả chua làm cô nhăn mặt.
Mâm xôi tươi có vị ngọt thanh nhẹ, trông cũng đẹp mắt, nhưng có một điểm không tốt là —— quá chua.
Có chút ngọt của hoa, rất nhạt, hoàn toàn không át được vị chua.
“Xì...” Lâm Thiên Du chua đến nước mắt gần như trào ra, vẫn không quên giới thiệu với fan trong phòng: “Mâm xôi giàu vitamin C, và theo nghiên cứu thì tannin có thể có tác dụng phòng chống ung thư, ăn nhiều có lợi cho sức khỏe.”
Nói rồi cô lại ném thêm một quả vào miệng.
Không dám ăn một lúc nhiều quá, tuy mâm xôi nhỏ nhưng ăn cả chục quả cũng sẽ chua đến rụng răng.
Thấy báo hoa đến gần, Lâm Thiên Du nhanh tay đút nó một quả.
Đã quen được cho ăn, đối với thức ăn Lâm Thiên Du đưa tới, chúng không từ chối, dù ngon hay dở cũng nuốt luôn miếng đầu tiên.
Mâm xôi quá nhỏ nên khi vào miệng báo hoa cũng không cảm nhận được gì, liếm liếm miệng rồi nuốt luôn.
—— Không nếm ra vị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận