Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 443 - Sư tử...sư tử trắng? (7)




Thấy đàn voi rừng kia đi qua, Bùi Chiêu thở dài, xoa xoa trán để bình tĩnh, không thể hiện vẻ non nớt, “Lái xe đi, rời khỏi đây trước đã.”
Kẻo chút nữa sư tử nhận ra bất thường quay lại, bị chúng canh chừng còn rắc rối hơn.
Nghe vậy, tài xế không do dự, nhấn ga tăng tốc.
Xe của trạm cứu hộ có tốc độ giới hạn nên dù đạp hết ga cũng không gây tổn hại đến đồng cỏ.
Bùi Chiêu nhìn ra cửa sổ, đầu óc vẫn quay vòng chuyện vừa rồi, không nhịn được rút điện thoại ra nhắn tin cho đồng nghiệp, ‘Cậu có biết không, lúc nãy tôi...’ gõ điên cuồng trên bàn phím, gõ một đoạn dài rồi copy rồi gửi cho tất cả.
Rồi do dự một chút, sửa đổi vài từ rồi gửi riêng cho Bách Phong.
Duyệt danh sách bạn bè một hồi không thấy, Bùi Chiêu nhớ ra, kéo Bách Phong từ danh sách đen ra, gửi tin nhắn rồi cho vào đen lại.
--- Xe dừng trước cổng trạm cứu hộ.
Lâm Thiên Du dẫn theo sói thảo nguyên và hai sói túi xuống xe, “Tôi đưa chúng lên truyền dịch ngay nhé?”
Bùi Chiêu nói: “Đợi một chút đã, cô ngồi nghỉ trong phòng nghỉ một lúc, bác sĩ bảo cần làm thêm xét nghiệm máu, xem có cần thay đổi thuốc không.”
“Được.” Lâm Thiên Du ngồi xuống ghế, hai tay bóp nhẹ tai sói con, cúi đầu áp trán vào đầu nó cọ cọ.
“Ý cậu là gì? Tô Vũ Hành!”
Bên ngoài vang lên tiếng quát đầy sức lực.
Lâm Thiên Du giật mình, giọng nói có vẻ hơi quen.
Tiếp đó là giọng Tô Vũ Hành bất đắc dĩ: “Tôi làm gì được? Ông tự bị thương chứ không phải do tôi gây ra, tìm tôi đòi bồi thường cái gì? Ông nhanh chóng trả tiền lương ngừng việc cho tôi đi, bằng không tôi sẽ kiện vì vi phạm hợp đồng.”
【Haha ông Tô nói cũng độc đấy.】
【 Thi Kính Nguyên sao thế? Sao cứ đòi bồi thường hoài vậy, khá lớn tuổi rồi mà còn không biết xấu hổ à.】
【Phải đấy, đâu rồi cái vẻ đạo đức nhân văn không vì tiền bạc mà quên đạo lý kia, ra ngoài nói một đằng làm một nẻo à, cũng phải... có thể nổ ra nhiều scandal như vậy, chắc chắn đã bị thối nát từ lâu rồi.】
【Khuyên Lâm Thiên Du nên hạn chế chứ đừng bịa ra những file âm thanh giả như thế để hạ uy tín Thi sư phụ nữa. Thi sư phụ là người thế nào, không thể nào tồi tệ đến mức đi đòi tiền bồi thường chút xíu của đoàn làm phim được.】
...
Lâm Thiên Du cũng nghe ra đó là hai người nào đang cãi nhau bên ngoài, thoáng thấy bình luận, cô nhướng mày, đứng thẳng dẫn theo sói bước ra ngoài.
Bảo là file âm thanh cơ mà, để cho các người xem cái video thực tế, không thấy quan tài chưa rơi nước mắt à, tự lừa mình cũng có giới hạn chứ.
Cuộc cãi vã vẫn tiếp diễn, Thi Kính Nguyên tức giận nói:
“Đừng có nói vớ vẩn với tôi những thứ vô dụng đó, chuyện này hoàn toàn là trách nhiệm của cậu, đoàn làm phim không giám sát tốt, cậu nhất định phải bồi thường thiệt hại tinh thần cho tôi, công việc bị gián đoạn, cùng tất cả chi phí điều trị bệnh. Xem ra tình bạn với ba cậu, tôi bỏ qua phần lẻ, đây là hóa đơn, cậu chuyển tiền vào tài khoản tôi ngay.”
Tô Vũ Hành ban đầu không muốn để ý, nhưng thấy Thi Kính Nguyên lấy hóa đơn ra, ông tò mò tò mò muốn xem đó là gì, vậy là với tâm trạng tò mò, ông tiếp nhận rồi mở ra, thứ nhảy vào mắt ông là:
“Penicillin 2.300 lọ, Clindamycin 3.500 lọ... Ông uống cũng uống không hết nhiêu đó đâu nhỉ? Bảo hiểm không bị lừa tiền nên chạy sang lừa tôi à? Cũng kiếm được kha khá đấy nhỉ?”
Dù trong đó có một số thuốc chỉ là lọ nhỏ, vậy thì mấy ngày nay phải có vài người không ngủ không nghỉ lắc lọ cho anh đấy.
Số tiền này đòi quá đáng rồi.
“Truyền hết vào, không biến thành Titan à?”
Tô Vũ Hành thực sự kinh ngạc, chờ đã, có thể sẽ chết đuối trong thuốc trước khi biến thành Titan cơ.
Có khác gì lừa đảo chứ?
Không... đây là cướp của giữa ban ngày rồi.
Thi Kính Nguyên có vẻ không ngờ Tô Vũ Hành sẽ kiểm tra, thậm chí không che giấu, công khai đưa ra liều lượng, “Cậu...”
“Hơn nữa không thấy đóng dấu bệnh viện nào cả.” Tô Vũ Hành lật qua lật lại mấy trang, đều không thấy con dấu công chứng của bất kỳ bệnh viện nào, loại này thì ngay cả phòng khám nhỏ cũng không dám đóng dấu lung tung đâu.
Tô Vũ Hành suýt nữa bật cười, đùa à, coi ông là thằng ngốc chỉ biết trả tiền sao?
“Ông là bạn của ba tôi mà mang thứ này lừa con trai ông ấy à?” Tô Vũ Hành không nhịn được lắc đầu, giết người quen cũng không đến nỗi tàn nhẫn thế chứ, coi ông như heo con à.

Bạn cần đăng nhập để bình luận