Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 625 - Báo tuyết nhỏ săn mồi (5)




[Ôi, bé báo tuyết nhỏ tội nghiệp, gầy guộc vì đói, liều mạng bắt thức ăn ngon cho chị Lâm.]
[Huhu, nó thật sự làm tôi muốn khóc.]
[Bé báo tuyết ngoan ngoãn! Bé báo ngoan đáng yêu như vậy phải được dì ôm hôn chết mất.]
[《Tôi có thể ăn bất cứ thứ gì, nhưng những gì dành cho cô phải là tốt nhất.》]
[Mọi người ơi tôi thực sự rơi nước mắt, người dễ khóc không nên đọc những câu này.]
...
Lâm Thiên Du nhìn vào đôi mắt của bé báo tuyết, đôi mắt tròn đen láy phản chiếu hình ảnh của cô, đầy sự phụ thuộc và vẻ e dè không thể phủ nhận.
"Cảm ơn, tôi rất thích nó", Lâm Thiên Du xoa đầu bé báo tuyết: “Đi nào, về nhà với tôi, tôi sẽ nấu món ngon cho cưng."
Không thể lãng phí con dê đá đã chết, cô không thể ăn nhưng những sinh vật bộ lông mềm mại kia có thể ăn mà không ai cấm.
Lâm Thiên Du nắm chân sau con dê đá, kéo về nhà, vết máu trên cổ nó để lại một vệt dài trên tuyết.
Bé báo tuyết ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng Lâm Thiên Du, ngửa đầu nhìn lên.
"Cứ ngửa đầu lên như vậy không mỏi à?", Lâm Thiên Du dừng lại, buông con dê đá ra, ngón tay vuốt vuốt tai nó.
Bé báo tuyết dè dặt với bàn chân trước, ôm lấy cổ tay cô thân thiết cọ cọ: “Gầm!"
Không! Nó cứ nhìn chăm chăm như vậy. Mắt còn không chịu chớp.
……
Không tìm thấy kho báu.
Nhưng chuyến đi này của Lâm Thiên Du cũng coi là thu hoạch được đầy ắp.
Con dê đá để ngoài trước, trên đường về, máu trên cổ đã gần như không còn chảy nữa, không biết là do đông lại hay hết máu, nửa đường đã ngừng rồi.
Lâm Thiên Du ôm bé báo tuyết vào nhà.
Đến đây hai lần, nhưng đây là lần đầu tiên bé báo tuyết vào trong nhà.
Không gian kín lạ làm sinh vật nhỏ hơi căng thẳng, nó cuộn sâu hơn vào trong quần áo của Lâm Thiên Du, chỉ để mũi và phần trên mắt ở ngoài, liếc nhìn quanh.
"Tắm rửa trước đã, người dính đầy máu rồi." Máu khô, quần áo Lâm Thiên Du cũng dính vài chỗ, ngoài trời lạnh giá mùi máu cũng không ngửi rõ.
Lâm Thiên Du cởi áo da lông, đặt bé báo tuyết xuống: “Đợi tí, tôi chuẩn bị nước."
Bé báo tuyết: "Ú ụ..."
Gỗ thừa sau khi làm bàn ghế và giường, cô lấy rìu chặt thành từng mảnh nhỏ, xới và đào quanh cạnh làm thành cái thau gỗ nguyên khối, không quá sâu nhưng để tắm với nước ấm, lau người bằng khăn là đủ.
Nửa thau nước rồi, Lâm Thiên Du lại thêm tuyết tan, dùng tay nhúng thử, không quá nóng, lúc đun nước khói cuộn tràn cả nhà, không khí đầy hơi nước.
"Tới đây nào cưng.", Lâm Thiên Du đặt tay vào thau, lòng bàn tay hướng lên: “Thử nhiệt độ nước này xem."
Bé báo tuyết không biết gì về nhiệt độ nước, nhưng nhìn tay Lâm Thiên Du trong nước, nó vẫn cố giơ chân ra, nhưng trước khi chạm tay cô, phải chạm nước trước.
Báo tuyết không thích nước lắm, chúng sống ở độ cao trên núi tuyết, chỗ hiếm khi có nước.
Hơn nữa, trừ hổ, các loài mèo dường như cũng không thích nước lắm.
Nhưng báo tuyết cũng không sợ nước.
Vừa móng vuốt chạm nước, bé báo tuyết đã rút chân lại, vô thức lắc chân để văng hết nước bám trên đó.
Lâm Thiên Du thấy vậy không gấp, mà còn an ủi nó: "Ngoan nào, từ từ thôi, chân nhẹ nhàng bước vào, không cần ngâm lâu, chỉ rửa sạch máu là được."
Máu khô, tự liếm lông một chút cũng mất công, huống hồ máu văng vào cổ, một số chỗ nó không liếm được.
Dùng khăn ướt chùi cũng chỉ làm bớt đi vết hồng nhạt trên lớp lông trắng, không thể sạch hoàn toàn.
Bé báo tuyết run rẩy lông lá, rồi dưới ánh mắt khích lệ của Lâm Thiên Du, nó lại cúi xuống, thử nhúng chân vào một lần nữa.
Lúc chạm nước, có động tác rút chân lại, nhưng lần này chỉ rút nhẹ, từ từ thăm dò, đặt chân xuống lòng bàn tay Lâm Thiên Du.
Bé báo tuyết ngước lên, đôi mắt xanh nhạt trong vắt: “Gầm gừ!"
Lâm Thiên Du khen: "Giỏi lắm."
Dẫn dắt bé báo tuyết chơi nước một lúc.
Lâm Thiên Du mới bế nó vào thau, bé báo tuyết cuộn tròn xuống, nước ấm chỉ đến ngực nó, ghét nước là bản năng, khi xuống nước nó cứng đờ người, liếm mặt nước, thấy có vị uống được nên cố hết sức liếm.
[Haha, nhóc đang làm gì vậy.]
[Bé báo tuyết: Chỉ cần tôi uống đủ nhanh, tôi sẽ không phải tắm.]
[Uống cạn thau này, đến tối mai cũng khỏi ăn, no căng bụng nước rồi.]
[Vậy nên, bé báo tuyết thích uống nước ấm (quyết đoán). ]
Lâm Thiên Du múc nước tưới ướt cổ nó, từ từ chà rửa lớp lông dính vào nhau.
Lúc này bé báo tuyết không cúi đầu liếm nước được nữa, nó ngửa đầu lên nhìn Lâm Thiên Du, chớp mắt, đuôi đặt trên thành thau vẫy vẫy.
Thấy vậy Lâm Thiên Du cầm lấy đuôi nó, đặt ngang miệng bé: “Nào, cắn lấy."
Bé báo tuyết ngoan ngoãn há miệng ra.
Nhà nóng hổi, nước mát tự nhiên cũng ấm dần, nhưng Lâm Thiên Du vẫn không dám ngâm lâu, lấy gel tắm vắt lên người bé.
Khi xoa bọt, cô không nhịn được nói đùa: "Mọi người đoán trước tôi sẽ tắm cho động vật phải không, gel tắm đều là thiên nhiên thuần khiết cả."
Thành phần rất sạch, chiết xuất thực vật tự nhiên, không cả hương liệu.
Có thể nói, gói gel này so với xà phòng chỉ khác ở chỗ, xà bọt chậm hơn, còn gel chỉ cần xoa hai cái là đã đầy bọt.
"Mọi người" ở đây tất nhiên là nhân viên trạm cứu hộ.
Trên đảo, những thứ không có nhãn hiệu đa phần là trạm tự sản xuất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận