Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 564 - 【Đại Quýt: Các người nói xem tôi có nên đuổi theo đánh hắn không.】 (2)




"Được rồi được rồi, đi đi, đừng cắn quần tôi." Lâm Thiên Du đi theo sức mạnh của Thỏ tôn.
Thấy vậy, Thỏ tôn buông cô ra và chạy tiếp phía trước.
Dọc đường đi qua, nó không dừng lại khi đi ngang qua hang cũ của nó.
Cho đến khi nghe thấy tiếng kêu thét đầy sắc bén, Lâm Thiên Du nhắm mắt lại, dùng tay che tai lại.
Lâm Thiên Du dừng bước, đi tới tương đối chậm, rồi thấy một con vật nhỏ toàn thân màu vàng cát, rất giống thỏ nhưng nhỏ hơn, dáng điệu lại giống chuột, đang la hét với âm lượng cực lớn.
"Là Sóc đất thảo nguyên."
Sóc đất sinh sống trong các thảo nguyên, rừng rậm vùng núi và vách đá trọc, Sóc đất thảo nguyên và Sóc đất cao nguyên tương đối phổ biến.
Và bây giờ... một con cừu đang cúi đầu ngay
Lúc này... một con cừu đang cúi đầu trước mặt sóc đất, nhai cỏ hoa trên đá.
Sóc đất sấy khô cỏ hoa để dự trữ qua mùa đông.
Có vẻ là mới hái không lâu, cỏ hoa vẫn còn tươi chưa khô, bị con cừu đi ngang phát hiện.
Dù thấy có người tới cừu cũng không chạy.
Lâm Thiên Du vừa tắm xong, quần áo còn mùi lẫn lộn, nhiều mùi động vật hòa vào nhau, cừu không phân biệt được ngay.
Không hiểu nổi, cừu bèn không suy nghĩ nữa, tiếp tục ăn cỏ của nó.
Bên cạnh, sóc đất gần như nổi giận.
Giữa các con sóc đất, cũng hay trộm thức ăn dự trữ của đồng loại.
Nếu không may bị phát hiện thì sẽ ăn đấm không trượt phát nào.
Nhưng đối với cừu, dù sóc đất đấm đến gãy tay cũng không thể làm cừu ngứa ngáy được.
[Haha, sóc nhỏ của tôi, hôm nay sẽ bị tức chết mất.]
[Quá đáng quá đáng! Nó bé nhỏ như vậy mà hái ít cỏ hoa cũng khó lắm chứ!]
[Con cừu ăn hoa tươi... các anh nghĩ thịt nó có khác cừu bình thường không nhỉ?]
Có khác không, Lâm Thiên Du không biết, vừa mới ăn no bụng căng cứng, không hứng thú gì với con cừu trước mặt.
Cỏ hoa trên đá, sóc đất chắc phải thu thập lâu lắm, tìm ngày thời tiết đẹp rồi mới phơi.
Tâm trạng cừu ổn định, sóc đất ở bên cạnh phụ họa, nó vẫn nhai chậm rãi, cho đến khi bông hoa cuối cùng biến mất trong miệng cừu, nó mới quay đi.
Đi mà vẫn còn nhai hoa.
Sóc đất nắm chặt nắm đấm: "À à à!"
Đầu ong ong.
"Chào."
Sóc đất tức giận tột độ hoàn toàn không chú ý có người tiến lại gần.
Nghe thấy tiếng động giật mình quay lại, trước mặt là một bó hoa dại lớn, có hoa đã nở rộ, có hoa đang đợi nở, lá xanh làm nền.
Hoa dại dịch sang một bên, Lâm Thiên Du nháy mắt cười với nó:
"Những bông hoa này được không?"
"À..." Sóc đất há miệng, hai chân ôm bụng, ngửi hoa, đôi mắt đen như đậu nhìn Lâm Thiên Du, hơi đáng thương lại đáng yêu.
Cũng như không dám tin lời Lâm Thiên Du.
Cho, cho tôi à?
Lâm Thiên Du đưa hoa ra trước thêm một chút:
"Không biết em thích ăn loại nào, thấy hoa là hái hết, đều không độc."
Phơi khô, dù không thích ăn, về nhà cũng có thể trang trí hang động bằng những bông hoa không thích.
Sóc đất run run giơ chân ra, một bó to thế này gần như ôm không hết.
Hoa còn to hơn nó.
Lâm Thiên Du cười, đưa hoa qua, đầu ngón tay cái cọ qua tai tròn của sóc đất:
"Tìm chỗ khác phơi đi."
Chỗ này đã tìm thấy thức ăn, hoa hái sẵn, cừu không chừng còn quay lại.
Sóc đất nhỏ ôm hoa tươi gật đầu cẩn thận, " À..."
Phơi hoa tươi là nguồn thức ăn của sóc đất cả mùa đông.
Nhưng với sức của nó rất khó giữ được thức ăn của mình.
Cừu sừng, dê rừng, dê núi đi ngang qua đều có thể ăn vài miếng.
Đối mặt kẻ thù mạnh, sóc đất bị ăn cắp thức ăn cũng chỉ có thể kêu à à bên cạnh để phản đối.
Dù thực sự phơi khô thành công, mang về nhà cũng có thể bị sóc đất khác ăn cắp, chỉ để có thức ăn cũng thật khó khăn.
Sóc đất sống trên thảo nguyên còn tốt, nếu ở cao nguyên hoang vu, hoa hiếm hoi, đói bụng là chuyện thường.
Nghe nói, sóc đất vẫn là nguồn thức ăn chính của động vật ăn thịt trên cao nguyên.
Nếu không sinh sản nhanh, chỉ sợ loài sóc đất cao nguyên đã tuyệt chủng từ lâu.
Năm 2013 đã là loài có nguy cơ bị tuyệt chủng.
Ôm đầy hoa tươi, sóc đất nhỏ vui vẻ chạy đi.
Dù Lâm Thiên Du hái hoa cố ý chỉ để lại một nửa cuống, nhưng một bó hoa lớn thế kia vẫn cao hơn sóc đất một chút.
Gần như che khuất nó.
Đi xa rồi, không nhìn thấy sóc đất, chỉ thấy một bó hoa lênh đênh chạy tới.
Thỏ tôn cũng no bụng không muốn săn mồi nữa, nhìn sóc đất chạy đi, chuẩn bị quay lưng thì trước mặt cũng xuất hiện một bông hoa dại.
Lâm Thiên Du cầm hoa chạm lên trán Thỏ tôn, "Đừng nhìn nữa, mau ôm lấy bông hoa của em đi."
Thỏ tôn không đứng hai chân đi như sóc đất, ngồi xuống ổn định thân người, vẫn có thể giơ hai chân trước ra, bám lấy làm bông hoa vào lòng.
Một bông hoa dại, cuống mỏng manh, cào cào vài cái vẫn bị tuột xuống, vội vàng ôm lấy, mất thăng bằng ngã ra sau.
Thỏ tôn lăn một vòng trên mặt đất, cắn chặt cuống hoa.
Lâm Thiên Du cười đón lấy bông hoa dại, "Thử cách khác đeo lên đầu xem."
Nói rồi cô bẻ cong cuống hoa, đầu cuống gần nụ hoa, rạch một đường dưới nụ hoa, luồn đầu cuống qua.
Một vòng hoa đơn giản xuất hiện trên tay cô.
Trong ánh mắt tò mò của Thỏ tôn, Lâm Thiên Du đội vòng hoa lên đầu nó, không quên dùng ngón tay xếp tai vào trong vòng hoa.
Cảm giác có thứ gì đó trên đầu rất kỳ lạ.
Thỏ tôn nghiêng đầu, giơ chân lên có vẻ muốn gỡ xuống, nhưng hình như vô tình chạm vào, vòng hoa lệch đi, nó liền không dám cử động nữa.
"Ú!"
Lâm Thiên Du cong ngón tay vuốt cằm nó:
"Đẹp lắm."

Bạn cần đăng nhập để bình luận