Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 448 - Con sư tử trắng này có phải là con non của bầy sư tử thường không? (3)




Bên ngoài bầy sói con và báo con đều thức, chúng không có thời gian ngủ quy luật, cũng không cần phải ra ngoài săn mồi vào ban đêm.
Ở nhà buồn ngủ thì ngủ, đói thì ăn, chơi mệt thì tiếp tục ngủ, không bị dã thú khác rình rập, không cần lén lút trốn tránh, nói gì thì nói, cuộc sống thật tự do.
Tuy nhiên, chúng cũng không ồn ào lắm.
Ngoài tự nhiên, những tiếng kêu lớn của con non sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý của kẻ thù, đó là điều chúng đã biết từ nhỏ.
Chỉ khi nhìn thấy Lâm Thiên Du chúng mới "À à à" lao tới, cố leo lên người cô.
Nhưng dù cố gắng mãi, cuối cùng cũng chỉ có hai con báo con leo được lên thôi.
Đã có kinh nghiệm đứng trên vai Lâm Thiên Du lần trước, lần này chúng leo lên thuần thục, khéo léo né tránh luồn lách qua tóc mai rũ xuống.
Chưa kịp đứng vững, đã bị Lâm Thiên Du bế xuống hai bên.
Báo hoang mang con mồi về, vừa nhảy lên tảng đá đã thấy hai con báo con trong tay Lâm Thiên Du vặn vẹo như bánh xoắn.
"Về rồi à." Lâm Thiên Du nhét hai con báo con vào người, bế tới, "Bầy sói con chúng nó đi săn rồi, tôi lột da xong rồi, cô ăn thịt trước đi."
Con mồi báo hoang mang về là một con linh dương, nhỏ hơn nó một chút.
Nhưng dù bé, da cũng là da mà, tích tiểu thành đại mà, phải không?
Những mảnh da nhỏ có thể làm đệm cho giỏ, vừa đúng con báo con thích, xếp vài tấm đệm mềm mại vào trong.
Lâm Thiên Du vứt bỏ phần nội tạng sang một bên, Đậu Đậu không thích ăn nội tạng, con mồi trước nó đều tránh nội tạng mà ăn, so với đó, nó thích ăn thịt đùi hơn.
Có lẽ vì vị ngon hơn.
Lâm Thiên Du cắt hai đường dọc trên đùi thịt, phần thịt rơi ra cắt nhỏ cho các con non ăn.
Cả báo con và sói con đều có phần ăn.
Ngửi thấy mùi máu, bầy sói con trong hố cũ nhô cái đầu để rình xem, móng vuốt cao giơ lên gãi đứt cả vạt gỗ chắn bên cạnh.
Bầy sói ở nhà đi hết rồi.
Lâm Thiên Du không dám bế chúng lên, trời sập tối, màu sắc của các con non vào ban đêm cũng không thấy rõ lắm.
Biết đâu lúc nào sơ sẩy, lại có con non nào thoát chuồng thì mò cả đêm cũng khó.
Để trong hố cũng là vì an toàn.
“Đến ăn thịt đi, suỵt... nhỏ tiếng thôi nhé.” Sói túi vẫn còn ngủ trong đó mà.
Lâm Thiên Du đặt thịt thành một hàng ở rìa sân, như vậy cũng không bị đổ.
Mặc dù rất nóng lòng, nhưng bầy sói con đều rất ngoan, Lâm Thiên Du đặt các cái bát dừa xuống từ cái thứ nhất đến cái cuối cùng, bầy sói con cũng rất có tiết chế nghiêng người quan sát bên cạnh, không hề ăn trộm.
Lâm Thiên Du ra hiệu: “Được rồi, ăn đi.”
“A a a!”
Nghe Lâm Thiên Du nói vậy, bầy sói con liền ùa lên, chen lấn đẩy đưa, một bầy nhỏ bao vây quanh các bát dừa.
Sói túi và bầy sói con ở trạm cứu hộ đã ăn no rồi.
Sói túi xám ăn loại 'thực phẩm chức năng' đặc chế, được chế biến đặc biệt, thịt có bổ sung thêm thuốc.
Thịt cho bầy sói con cũng là ba loại thịt tươi trộn lẫn, còn có thêm một con gà nữa.
Để tránh bầy sói con làm bẩn đệm lông khi ăn, Lâm Thiên Du lót một lớp lá cọ dày ở dưới.
Vài miếng thịt chia thành nhiều phần, để một bầy sói con ăn cũng không bị chen chúc.
Sắp xếp xong xuôi, Lâm Thiên Du vỗ tay, nhờ ánh trăng nhìn thấy vết máu bám trên ngón tay, cô đi rửa tay ở bờ hồ luôn, “Nhiều cá thế này.”
Cái hàng rào gỗ nhọn đặt xuống trước đây giờ đã chặn được không ít cá.
Mùi máu cũng khiến cá trong hồ quay đi, dường như cảm nhận được mùi hương này, nhưng lại không tìm thấy thịt.
Lâm Thiên Du chỉ ăn trái cây rừng trong ngày hôm nay, chiều bận rộn không ăn gì thêm, giờ nhìn cá trong hồ liền vén tay áo lên cao hơn, nhúng nửa cánh tay xuống nước.
Vừa khéo lợi dụng mùi máu trên tay để thu hút cá.
Chỉ là... cá dưới nước có vẻ hơi đần độn, tay ngay đây mà cá vây quanh tìm hoài không ra chỗ nào.
【Haha cá này có ăn được không nhỉ? Ăn rồi không ảnh hưởng đến trí thông minh?】
【Thực ra đây liên quan tới một hiện tượng sinh học rất thú vị đấy, định lý Pytago biết chứ? Đúng rồi, nó không liên quan gì cả.】
【Ôi giời ơi, nghe anh nói thấy như nghe thiên thần hát vậy.】
Đã khuya, Lâm Thiên Du cũng không kiên nhẫn chờ cá cắn câu.
Dù sao cá ở đây nhiều thế, cô chỉ cần nhìn chằm chằm con cá nào nổi lên mặt nước há miệng, rồi khi nó thở ra là vớ lấy ngay.
Một con cá bị vớt ra khỏi mặt nước, đám còn lại vẫn ở dưới nước liền tán loạn bỏ chạy, vẫy đuôi bơi thật nhanh ra xa bờ hồ.
Lâm Thiên Du rửa sạch cá ở bờ hồ, xả nước rồi xiên lên cành cây chuẩn bị nướng.
Con linh dương của báo hoang chỉ mới ăn được một nửa, điều bất ngờ là thịt đã cắt nhỏ cho báo con mà Lâm Thiên Du chuẩn bị, báo con lại không ăn, mà tìm chỗ bên cạnh Đậu Đậu, dùng răng của mình gặm từng chút xíu trên khúc thịt linh dương nguyên vẹn.
Lâm Thiên Du nhếch mép cười, càng nghiền nhiều càng tốt cho răng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận