Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 217 - [Mèo đốm gỉ: Mắt mày mù à?] (4)




Giáo sư Triệu lạnh lùng nói: "Xem ít phim ảnh đi, toàn là giả cả."
Bách Phong: "..."
Nhưng có một số việc tự mắt chứng kiến rồi, anh rất khó nghi ngờ tính xác thực của khả năng đó.
Ở vị trí khán giả xem livestream, những gì thấy có thể là dàn dựng, kịch bản.
Nhưng một số việc, xảy ra ngay trước mắt, tai nghe mắt thấy, làm sao có thể là giả.
Kết thúc của khoa học là huyền học, cuộc sống vốn vạn sự khả thi.
Nhưng với tuổi tác của giáo sư, Bách Phong không có ý định giải thích tình huống này cho người già, im lặng ngồi xuống chỗ cũ.
--- Phòng mô phỏng môi trường đồng cỏ không nhỏ, mặc dù gọi là "phòng" nhưng thực chất giống như căn hộ lớn với tường ngăn giữa được phá bỏ.
Ít nhất cũng gần 200 mét vuông trở lên, cuối cùng thì một trong những nguyên nhân khiến chó sói xuất hiện hành vi bất thường là do không gian sống quá nhỏ hẹp.
Hãy tưởng tượng, ban đầu bạn được tự do chạy nhảy trên đồng cỏ rộng hàng trăm hécta, bị bắt và nhốt trong cái hộp vuông vức chỉ vài chục mét vuông, ai có thể không gặp vấn đề chứ.
Vì vậy, mặc dù nơi này chỉ là nơi chó sói đồng cỏ tạm thời ở, nhưng ai cũng chuẩn bị rất chu đáo, đặc biệt là về không gian sinh tồn, thậm chí dành cả một tầng của trạm cứu hộ, chỉ để lại khu vực phòng khử trùng và phòng quan sát bên ngoài.
Tuy nhiên, chó sói vẫn luôn cuộn tròn trong góc, hoạt động duy nhất có lẽ là tự cắn xé chính mình trong những lúc cực kỳ bứt rứt.
Lâm Thiên Du đi lòng vòng trong phòng trong lúc chó sói ăn.
Mặc dù không có tường chịu lực, nhưng có khá nhiều cột, để phù hợp không gian, các cột cũng được trang trí.
Bề ngoài trông giống như cây cối lớn, chạm vào mới phát hiện đó là giả.
Gà và thỏ được thả rông, khá tự do, do chó sói không hoạt động nên phạm vi di chuyển của chúng rất rộng.
Lâm Thiên Du nhìn quanh, giấy dán tường được làm bằng công nghệ đặc biệt, nếu không đến gần sờ vào thì trông giống như kéo dài vô tận vậy.
Cô cười gõ gõ tường: "Cái nhà nhỏ này thật có chút cảm giác đồng cỏ rồi đấy."
【Nếu bất kỳ vườn thú nào trước đây có môi trường như thế này thì sói nhỏ đã không xuất hiện hành vi bất thường.】
【Nhìn ra được đấy, trạm cứu hộ thật sự khá tâm huyết, tiếp tục ca ngợi chủ nhân hòn đảo của chúng ta nào.】
Ngồi lâu chân khó chịu, cộng thêm vết thương ở mắt cá, Lâm Thiên Du đi rất chậm, sờ này chạm nọ, mọi chi tiết đều thể hiện sự tâm huyết của trạm cứu hộ.
Thỏ ở cách chó sói rất xa vẫn hí hoáy gặm cỏ, miệng không ngừng nhai.
Riêng gà thì nhảy tót lên, không biết sao lại chui lên cây giả, thấy Lâm Thiên Du đến gần, quay đầu đập cánh trực tiếp nhảy xuống.
"Cục cục!" Giống như cố ý vậy, móng vuốt giơ ra cào cô, hai cọng lông rụng xuống.
Là động vật được nuôi dành riêng cho chó sói, nó rất khoẻ mạnh, tính tình gà thường hay cả gan, giống như ngỗng, gặp ai trên đường cũng phải đuổi theo vài bước.
Linh tinh quá.
Lâm Thiên Du khua tay đánh rớt các cọng lông rơi xuống, vươn tay nhanh và chính xác, bắt luôn cánh của gà.
Con gà hoảng loạn liên tục đập cánh, Lâm Thiên Du bắt hai cánh lại thành một tay, "Con gà này mập quá."
Lâm Thiên Du vừa tới đảo, thịt gà là món ăn nhiều nhất cô ăn, cô cầm con gà lên lắc trước ống kính: "Mập hơn cả những con mà đoàn làm phim chuẩn bị nữa."
Lắc qua lắc lại, đầu gà vẫn bất động, luôn ngẩng cao nhìn về phía ống kính.
"Nhìn nó chắc thế." Lâm Thiên Du nói: "Đã tới lần đoán mò không có giải thưởng nữa rồi đấy, vui lòng trả lời nguyên lý này là gì?"
【Có biết định lý Pytago không? Không liên quan.】
【Chết tiệt, nói vậy thì biết Lục Học Lý không? Đúng rồi đấy, là anh họ của dì tôi.】
【Là nguyên lý bù rung hệ thị giác! Gọi tôi là cử nhân đại diện đi.】
......
Lâm Thiên Du mỉm cười: "Trả lời đúng."
Ở đây không có dụng cụ, cũng không tiện đốt lửa.
Lâm Thiên Du chỉ bắt nó đùa khi nó nhào tới khiêu khích, không có ý định ăn thịt, chơi một lúc thì thả ra.
Thả tay ra, gà vừa chạy vừa rụng lông, cánh đập loạn xạ.
Lâm Thiên Du vỗ tay, gạt những cọng lông dính trên quần áo, ngoài một vài cọng lông lớn, các sợi lông mịn dễ dính vào áo.
Xoắn hai ngón tay ném xuống, cô vẫn không quên cười nói: "Con gà này bay thêm hai vòng nữa, chắc tôi đủ lông để đan cái chổi lông gà rồi."
Cô vẫn cúi đầu dọn dẹp quần áo, đột nhiên trước mặt lướt qua một vệt màu đen như sao băng, lóe lên rồi biến mất trong chớp mắt, chưa kịp suy nghĩ là gì thì đã phóng đi rồi.
Tiếp theo chỉ nghe thấy tiếng kêu thất thanh của con gà.
Kèm theo âm thanh nhỏ xương sụn bị gãy, ngay cả tiếng vỗ cánh cũng không còn.
"?"
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, không kịp phản ứng.
Lâm Thiên Du quay người nhìn lại, thấy chó sói đồng cỏ cắn cổ gà, từ từ tiến lại phía cô.
Do chân sau bị thương, nó đi rất chậm, chân bị thương đạp xuống đất không thu lực, động vật khác có lẽ đã rút chân đau vào bụng, nhảy một chân.
Nhưng chó sói dường như không quan tâm vết thương nhỏ này, bước tới bước lui trước mặt Lâm Thiên Du rồi ngồi xuống, cùng với đó là xác gà đã chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận