Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 529 - Việc này có gì khác so với một chú mèo trắng bị phóng to tỉ lệ! (3)




Đề phòng bất trắc, Lâm Thiên Du định tự mình đi gửi, sợ các bông lông xù kéo theo sói con làm chúng lao ra ngoài rồi không có phanh không dừng lại được.
Sói con không hiểu gì, giơ chân trước chụp tay cô, "Á u u!"
Lâm Thiên Du chỉ bằng một tay có thể ấn sói con chặt xuống, lòng bàn tay xoa xoa cái đầu lông nhỏ, rồi ngón tay nhẹ nhàng một chạm, con sói non choáng váng 'Bịch' một cái rơi thẳng vào rổ.
Cô trực tiếp kéo cả cái rổ đầy ắp sói con bằng một tay, sợi dây ngoài lộ một đầu để sau cùng kéo thẳng luôn.
Nhìn đồng hồ tính chừng thời gian đúng.
"Ù ù!"
Cổ tay Lâm Thiên Du vừa giơ lên chưa hạ xuống, Thỏ tôn đã đúng giờ đúng lúc kẹp con mồi tới.
Mấy ngày này, dù có gió mưa nào cản đường, Thỏ tôn vẫn luôn rất đúng giờ — thời gian này thường là giờ những đứa lông thú ở nhà ra ngoài săn mồi.
Chỉ là ngày hôm nay chuẩn bị dọn nhà, các bông lông xù đều ở nhà, cùng hỗ trợ.
"Cảm ơn cậu, chu đáo quá." Lâm Thiên Du đưa tay muốn xoa đầu Thỏ tôn, lại bị nó né tránh rất linh hoạt, đặt xuống con mồi rồi chạy đi luôn.
Có lẽ vì thú lông xù đông đúc, Thỏ tôn hôm nay còn nhanh hơn những lần trước, còn chẳng dừng lại chút nào.
Lâm Thiên Du vội nói: "Đừng vội vã bỏ chạy chứ, chúng tôi sắp dọn nhà đó, cậu đi cùng chúng tôi không?"
Bước chân Thỏ tôn hơi dừng lại, ngạo khí ngẩng cao cằm, "Ù ù!"
Không!
Từ chối rất nghiêm túc lẫn cương quyết.
Thỏ tôn độc lập tuyệt đối không sống chung với một lũ động vật!
"Được rồi... " Lâm Thiên Du nói: "Khi nào rảnh chú có thể tới chơi với tôi. Kiểu không mang con mồi đến ấy."
Thỏ tôn chạy đi không quay đầu lại, rõ ràng không nghe cô nói hết câu.
Lâm Thiên Du duỗi ra một cái lười biếng, rồi lại vào kiểm tra lại nhà một lượt.
Nấm không thể mang đi, thật đáng tiếc, nhưng Lâm Thiên Du đã thu thập khá nhiều hạt giống, sau này thử xem có thể trồng được hay không.
Tuy nhiên, theo chu kỳ sinh trưởng và thời gian kết quả của nấm, trước khi kết thúc chương trình, cô sẽ không thể thấy nó nảy mầm.
Những đồ vật lặt vặt nhỏ trên bàn, cô đểu thu dọn lại bỏ vào rổ.
Phần còn lại có thể không dùng đến thì để ở đây, thỉnh thoảng vẫn có thể quay lại đây xem hồ mấy thứ.
Trong lúc dọn dẹp, Lâm Thiên Du nghe thấy tiếng Truy Phong chạy bên ngoài.
"Híiii!"
"Đừng vội, tôi còn chưa dọn xong bên dưới —— Truy Phong?!" Giọng Lâm Thiên Du đột ngột thay đổi, nhìn theo cửa ra vào, Truy Phong cắn sợi dây buộc ở rổ chứa sói con thảo nguyên.
Khi bảo Truy Phong gửi đồ, Lâm Thiên Du đều buộc dây ở trên, giống như gỗ, hòm và nhiều thứ khác, rất nhiều đồ đều như vậy.
Mấy ngày dọn đồ, có lẽ làm Truy Phong hình thành một thói quen tiềm thức, đó là những thứ buộc dây đều là giao cho nó mang sang chỗ sư tử trắng.
Vì vậy trông thấy rổ buộc dây xong, cũng chẳng cân nhắc tại sao Lâm Thiên Du không đứng chờ bên ngoài, cắn lấy cứ thế mà đi luôn, tiện lợi nhanh gọn.
Lâm Thiên Du vừa la lên vừa chạy ra, "Cái này không phải anh mang đâu ——!"
Xung quanh, những con chó sói thảo nguyên đang nằm phơi nắng nghe vậy đều sửng sốt.
Chúng tưởng là Lâm Thiên Du bảo Truy Phong làm như vậy, mặc dù không biết tại sao, nhưng Lâm Thiên Du làm như thế chắc chắn có lý do của cô, nên không một con đứng dậy.
Bây giờ phản ứng lại không đúng, vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Truy Phong chưa chạy được vài bước, nghe thấy lời Lâm Thiên Du liền dừng lại.
Nhưng rổ đã kéo lên không dừng lại cùng với việc Truy Phong dừng, trái lại còn lao thẳng tới, chỉ trong chớp mắt sắp đâm vào chân sau của Truy Phong, Ngựa vằn với kinh nghiệm dồi dào xử lý tình huống như thế này, lập tức sắp sửa đá văng.
Nhưng không biết rổ vấp phải cái gì, bị kẹt ngay một đầu, bay thẳng lên. Sói con thảo nguyên trong rổ lập tức bị lật tung, mấy con vẫn còn ngủ, nhắm mắt đá lung tung, không đá trúng, cũng không kịp phản ứng mình hiện giờ đang ở trên không trung.
"Híii?!" Ngựa vằn giật mình nhảy lên vỗ vỗ chân.
"Ú ù ú ù!"
"Á u u!" Con non kêu thích thú.
Lâm Thiên Du không nói hai lời tiến lại, vớt vài con non ôm trong tay.
Chó sói thảo nguyên cũng nhảy lên cắn cổ áo sau con non, sói túi ngẩng đầu, liên tục điều chỉnh vị trí, chờ sói con rơi xuống một cái nhận lấy, báo cũng luồn tới cắn một con.
Truy Phong thần tốc chân nhanh, đá một cái vào rổ, ổn định chuẩn chắc, đỡ lấy một con.
Rơi trên lớp lông thú dày mịn, không bị ném bay cao, những con non rơi xuống.
Sự việc xảy ra quá nhanh, trong khoảnh khắc các chú sói con bị lật ngược, Lâm Thiên Du đã ở đó, bây giờ đang ôm một con trong tay, chân cũng treo thêm một con, còn một con sói con không kịp đỡ, cô lập tức bước tới nửa bước.
Chú sói con rơi không lệch khỏi đầu cô, hậu thủ loạng choạng bám vào vai cô, trước thủ thì đặt trên đầu cô để giữ thăng bằng.
Chú sói con hạ thấp đầu, vừa lúc chạm vào ánh mắt của Lâm Thiên Du.
"Gầm!" Chú sói nhỏ phấn khởi kêu lên một tiếng, vui vẻ mở to mắt.
Thích chơi! Ham chơi! Còn muốn chơi!
【Tính liên tục của loạt động tác này tôi chỉ có thể nói là: 6.】
【Haha tôi thật sự sẽ chết cười, bất kể chú sói bị treo trên chân bay xa hơn một chút nữa, chị Lâm sẽ phải biểu diễn một cú tạt gót cho chúng tôi.】
【Tôi đã nói rồi mà, con người không được ở trong nhà quá lâu, nhìn đi, mấy ngày không ra ngoài hoạt động, trên người đã mọc ra sói hoang rồi.】

Bạn cần đăng nhập để bình luận