Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 162 - [Hu hu hu, các bé iu ngoan quá!] [2]




Động tác chải lông của Lâm Thiên Du cũng nhẹ nhàng hơn, cọ cọ một cái lớp lông mỏng trên tai.
Dùng ngón tay chọc chọc lông tai dựng đứng một chút, "Ở đây dễ thương lắm đúng không."
Lông ở đầu tai hổ không rõ ràng như báo hoa cáo, nhìn từ xa chỉ thấy đó là đường viền của tai, cận cảnh mới có thể chú ý là lông tai dựng đứng.
"Các bạn xem, bàn chân mèo của hổ cũng màu đen." Lâm Thiên Du cuộn lông bay lại, lược lúc có lúc không chải trên vuốt hổ.
Dùng ngón tay làm thước đo, đặt ngang qua so sánh nói: "Râu nó cũng dài lắm... vuốt to cỡ nào nhỉ, tiếc quá không mang thước dây đến."
Lâm Thiên Du hào hứng khám phá kích thước của hổ, nhìn con hổ gần như cao bằng người, chắc chắn sẽ tò mò nó cụ thể to như thế nào.
Lại là ước lượng bằng mắt, lại là đo đạc bằng tay, Lâm Thiên Du chỉ có thể nói ra con số tương đối.
Tiếp tục xuống dưới, cô lén chọc vào vị trí râu của hổ, đẩy nhẹ lên một chút, lập tức lộ ra hàm răng nanh bên trong, không khỏi cảm khái: "Đây mới là nanh hổ đích thực, các bạn thấy thế nào?"
Bình luận: [... ]
Trong hình ảnh trực tiếp, Lâm Thiên Du gần như nửa nằm, toàn bộ chú ý đều đặt ở hàm răng nanh của hổ, hoàn toàn không chú ý đến hổ đã mở mắt ra phía trên.
Không biết là bị quấy rầy trong giấc ngủ, hay là vốn không ngủ.
Dù sao khi Lâm Thiên Du đưa ra câu hỏi, hổ đang hạ mắt nhìn xuống cô.
[Đừng tôi thế nào nữa, khuyên chị mau buông tay đi!]
[Đấy là hổ cơ mà! Chị Lâm bình tĩnh một chút đi, biết chị thích rồi, nhưng chúng ta cũng phải quen dần với nhau rồi hãy đụng chạm sau này chứ, trước tiên lừa về... à không, trước tiên dẫn về hang của mình rồi tính.]
[Chết cười, con mèo tôi nuôi từ nhỏ tới lớn còn không dám kéo cái mồm nó ra thế, vuốt cào đau lắm đấy.]
Tuy nhiên, ngoài dự đoán của khán giả là hổ chỉ nhìn chằm chằm, không có bất kỳ động tác phản kháng nào, chưa nói tới làm hại Lâm Thiên Du, ngay cả cố gắng tự đóng miệng lại cũng không.
Để mặc con người tò mò đại dương sờ soạng lung tung trên người nó.
Con mèo hung dữ trông có vẻ đáng sợ nhưng lại hiền lành khó tưởng.
Chờ Lâm Thiên Du chơi đủ rồi, làm động tác sắp đứng dậy, hổ mới nhắm mắt lại lần nữa.
Những búi lông bay xù xì trên mặt đất, Lâm Thiên Du nhét thẳng vào túi.
Lông bay nhiều đến thế, đủ để cô làm 3-4 tấm thảm lông khi về.
Phần bụng và bên trong cánh tay của hổ đều màu trắng, gọi là màu tuyết cũng không quá đáng, có chút cảm giác của hổ con vừa mới xuất hiện, sạch sẽ.
Lâm Thiên Du cũng hơi mệt sau nửa ngày làm việc, ngửa đầu nằm lên bụng của hổ, "Các bạn có cảm thấy, đây là một tấm... chăn lông khổng lồ."
Cảm giác khi mang về hang, có thể trải khắp hang động mà.
Gối lên hổ, cảm giác với gối lên gấu đen, báo hoa cũng khác nhau, bởi vì nó thực sự rất lớn.
Lâm Thiên Du duỗi hai cánh tay, cười nói: "Tôi cảm thấy nằm ngang cả người lên cũng không vấn đề."
Nhưng cũng chỉ nghĩ tới thế, không thực hiện hành động thực tế.
Lâm Thiên Du nằm nghỉ cầm cầm cánh tay đau nhức, cũng không quên dặn dò: "Đạo diễn Tô hãy nhớ chiếu video cho bầy thú nhỏ của tôi nghe chưa."
Đầu nặng quá, Lâm Thiên Du hít hít mũi, bị lông bay vào mũi làm hắt hơi 2 cái.
Cô cau mày, "Sao tôi cảm thấy hơi lạnh nhỉ."
Không biết có phải là do cửa sổ của hang động có gió lạnh tràn vào hay không, Lâm Thiên Du lật người, quay lưng về phía cửa sổ.
Trời dần tối, cùng với sự biến mất của ánh sáng, cảm thấy ngay cả nhiệt độ cũng giảm xuống theo.
Lâm Thiên Du hơi mất tập trung nhìn những dây leo chằng chịt ở cửa hang.
— Tô Vũ Hành nhận lấy nhiệm vụ của Lâm Thiên Du, ngồi thẳng lên xe cùng tài xế quay trở về.
Các thành viên đoàn làm phim khác đều biết đây là những con thú dữ hoang dã trong rừng mưa, dù có hứng thú nhưng không đến nỗi ngu ngốc chạy tới gần, không có Lâm Thiên Du, ai biết những con thú nhỏ trước mặt cô dễ thương kia liệu có nhào tới cắn xé họ hay không.
Vì vậy, đạo diễn gọi một vòng, không ai đi theo cả, hơn nữa ông cũng không biết lái xe trong rừng mưa, nếu không tài xế cũng không muốn đi.
Tô Vũ Hành tự thấy lo trong lòng nhưng không đi cũng không được.
Cuối cùng, ông cũng không muốn nhìn thấy cảnh đánh nhau giữa những con thú, một là chúng sẽ bị thương, hai là chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng không tránh khỏi tới cây cối động vật xung quanh.
Khắp nơi đều là thực vật quý hiếm, Tô Vũ Hành còn đi bộ cẩn thận hơn bình thường, chỉ nghĩ đến việc động vật té ngã có thể đè bẹp những thứ này là ông đã đau ruột rồi.
Trên đường về, Tô Vũ Hành đã cắt các đoạn video trực tiếp của Lâm Thiên Du ra.
Khi đến nơi thì lập tức giơ video ra, báo hoa và đại bang đuôi đỏ có thể không chờ ông, gấu đen thì không nóng vội, nhưng nếu chúng đã xuất hiện thì gấu đen chắc chắn cũng không thể khoan dung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận