Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 205 - Đêm qua, đôi mắt của sói thảo nguyên không hề nhắm lại, nó đã canh cửa suốt đêm (2)




"Chị Thiên Du, sao chị lại đến đây?" Hàng Tư Tư vừa bước ra từ nhà, vẫn đang cởi găng tay cao su trên tay, "Em còn định đi tìm chị xem sói thảo nguyên đấy."
Lâm Thiên Du nói: "Tình trạng của sói thảo nguyên không tốt, cần phải nghỉ ngơi nhiều. Em làm xong nhiệm vụ chưa?"
“Xong rồi. Em đã lau dọn hai căn phòng, lau từng ngóc ngách bằng khăn, chắc chắn là rất sạch sẽ. " Nhưng mệt thì thật sự là mệt.
Lâm Thiên Du đưa cho cô một chai nước, còn mở một chai cho mình. Lúc nãy nói chuyện với sói nên cô chưa uống gì, bây giờ cảm thấy hơi khát, uống ít nước để thấm ướt cổ họng.
Hàng Tư Tư uống cạn nửa chai một hơi, "Than ôi, sau khi chương trình thực tế này kết thúc, em sẽ phải giảm ít nhất mười mấy, hai mươi cân đấy."
Các nữ diễn viên vốn đã gầy để trông đẹp trên màn ảnh, và trong một số chương trình, họ còn phải kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống, không được ăn quá nhiều hay uống quá nhiều. Nhưng trong chương trình thực tế này thì không những không có kiểm soát ăn uống mà họ còn chẳng có gì để ăn, đói đến nỗi sắp phải bóc vỏ cây ăn rồi.
Rất khó để không bị giảm cân.
Lâm Thiên Du mở cửa xe, "Lên xe."
“Vâng ạ!”
--- Xe chỉ có thể đi đến chân dốc nền đài.
Đoạn đường còn lại phía trên chỉ có thể đi bộ.
Lâm Thiên Du leo lên sân đài, không ngoài dự đoán là đống mồi săn được chất thành một đống, còn có một con gà và một con thỏ, chắc là trong quá trình săn bắt gặp thấy nên đại bàng đuôi đỏ đã bắt về.
Hàng Tư Tư là kiểu cách khi thấy thú dữ là sợ đến mức chân cứng đơ không nhúc nhích nổi, tiếng gầm của gấu đen hôm trước có thể nói là đã dọa bay hết can đảm ít ỏi của cô.
Trước khi đi tìm Lâm Thiên Du, cô đều phải nhìn xem trong phòng sóng thực tế có con thú nào ở cùng hay không.
Chỉ khi thấy chúng đi săn hết cả thì cô mới dám đến.
Nhưng bây giờ... tất cả thú dữ sau khi săn mồi đều tìm chỗ nằm hoặc nằm sấp hoặc nằm nghiêng, ở khắp mọi nơi đều có bóng dáng thú dữ.
Hàng Tư Tư: "..."
Hoàn toàn không dám bước xuống.
Chỉ cần nhìn lên trên một cái là tim đã rớt tận cổ rồi.
【Đây là con đường duy nhất lên núi, bên trái nằm một con hổ, trên cây treo một con báo hoa mai, bên phải nằm một con gấu đen, trên trời là một con đại bàng đuôi đỏ, tôi hỏi ai dám đi nào?】
【Tôi không lên núi nữa cũng được mà!】
【Thật tội nghiệp cho Tư Tư đến nỗi mặt tái mét vì sợ.】
【Không có điểm so sánh thì không có tổn thương, có thể thấy việc sinh hoạt cùng thú dữ, thậm chí là những thú dữ tính cách ôn hòa, cũng cần rất nhiều can đảm.】
Hàng Tư Tư lặng lẽ rút chân trở lại, "Em......đi vòng vậy.”
"Lên đây đi, không sao đâu." Lâm Thiên Du nhận ra suy nghĩ của cô, nhưng nếu muốn lên núi thì con đường này vẫn an toàn hơn, phía bên kia ít người đi lại nên đường cũng chưa được dẫm nên, nguy cơ mạo hiểm cao hơn.
Ở đây Lâm Thiên Du cùng các loài động vật nhỏ qua lại nên đã tạo thành một lối đi lên phía trên.
Trên sân đài, ánh mắt của các con thú hoàn toàn đổ dồn về phía này.
Ngay cả nai con cũng hơi cúi đầu xuống, giả bộ xông tới.
Dưới ánh nhìn của biết bao con mắt, quãng đường ngắn ngủi của Hàng Tư Tư coi như là đi trên sợi dây.
Con hổ nghiêng đầu nhìn sang một bên, Hàng Tư Tư căng thẳng ngay lập tức thét lên một tiếng rồi lao đi, "Chị Thiên Du em đi trước đây!!!"
Người chạy nhanh như thỏ, biến mất khỏi tầm nhìn, tiếng hét vẫn chưa dứt.
Lâm Thiên Du chớp mắt, nhìn con hổ vẫn còn đang mơ màng chưa hiểu chuyện gì, không nhịn được phì cười, "Haha..."
Hơi đáng yêu.
"Gầm!"
Lâm Thiên Du vỗ vỗ đầu hổ, "Vòng hoa này vừa vặn trên đầu anh đấy."
Nghe thấy câu này, con hổ đang gầm gừ đe dọa liền ngừng lại, những chiếc răng nhọn cũng rút vào.
Lâm Thiên Du ôm lấy đầu con hổ lớn, lắc lắc trước ống kính, "Đại Quýt có đeo vòng hoa này trông rất đẹp đúng không."
Vòng hoa ban đầu đặt trên tảng đá, chắc là Đại Quýt săn mồi về thấy nên mới đeo lên.
"Anh còn biết đeo vòng hoa nữa kìa, anh đeo lên bằng cách nào vậy?" Lâm Thiên Du bóp bàn chân hổ, chọc chọc bàn chân mềm mại, cảm thấy móng vuốt không thể giúp nó đeo vòng hoa được.
Lâm Thiên Du kéo vòng hoa qua đôi tai nhọn hoắt, nhìn đôi tai đáng yêu cười.
Hổ giơ vuốt lên, "Gầm..."
Lâm Thiên Du vỗ nhẹ lòng bàn chân nó, "Đại bàng đuôi đỏ giúp anh à?"
"Chíp!" Đại bàng đuôi đỏ trên trời, nhìn thấy Hàng Tư Tư chạy xa mới bay xuống.
【Không chọc thủng được đâu, những sinh vật lông xù trong nhà ngày càng đoàn kết hơn rồi.】
【Haha đại bàng nhỏ thích vòng hoa thật đấy.】
Lâm Thiên Du đứng lên kéo thịt ra, "Để tôi cắt thịt cho các anh trước nhé, à mà cầy hương nhỏ đâu rồi?"
Nhìn quanh một vòng không thấy cầy hương đâu.
Đại bàng đuôi đỏ cọ cọ má cô, "Chíp."
Quay lại.
Lâm Thiên Du gật đầu, cầy hương vốn nhút nhát, có lẽ sau khi chuyển lời cho cô xong đã chạy trước rồi.
Những cái bát ở góc đã trống, Lâm Thiên Du cắt thêm thịt đổ đầy, tất cả những sinh vật lông xù đến tìm cô đều phải ăn no căng bụng mới được về.
Sắp xếp xong bữa tối cho đám lông xù, Lâm Thiên Du gọi:
"Gấu nhỏ tới đây."

Bạn cần đăng nhập để bình luận