Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 238 - "Đi, tát nó hai cái." (3)




Băng lại khăn lên, "Được rồi, không có gì, sớm thôi là sẽ hoàn toàn lành."
Khả năng tự lành của động vật thật đáng kinh ngạc, tâm trạng vui vẻ cũng có lợi cho việc phục hồi vết thương.
Sói đồng cỏ ngẩng đầu lên, "Ú ú!"
'Bịch' một tiếng, con rắn đen nhỏ lắc lư bám trên trần lều.
Lâm Thiên Du bước tới cầm con rắn đen xuống đeo trên tay, "Mấy ngày không về, không biết trong nhà thế nào rồi."
Lớp màn che ngoài cùng bằng vải chống thấm vẫn kéo kín, vén lên thì ngoài sạch sẽ, không có mùi mốc.
Mớ khoai lang còn nguyên trong giỏ, quả rừng và dưa hấu đều đã ăn hết trước khi đến địa điểm giải cứu.
Nếu không lúc này chắc chắn cũng đã hỏng.
Mở cửa, bên trong cũng giống hệt như khi rời đi, chim đại bàng đuôi đỏ thỉnh thoảng bay về cho con ăn.
Không còn thịt thừa trong tổ chim, có lẽ là lũ nhỏ dọn dẹp rồi.
Lâm Thiên Du mang túi ngủ ra ngoài phơi, "Đêm nay ngủ trong lều nhé."
Dọn đồ trong lều ra, chỗ rộng đủ để cả con hổ lớn cũng nằm vào được.
Khi thu dọn đồ đạc, Lâm Thiên Du chọn ra một xô kẹo que, mở ra một cây cho gấu đen đã giúp cô dời đồ, "Gấu nhỏ đây, cây này không phải thịt khô, không được ăn, cũng không được cắn biết chưa?"
"Ú ú!" Gấu đen vồ lấy kẹo que, ừ một tiếng nũng nịu.
Kẹo que đối với gấu đen không còn mới lạ, cuối cùng Lâm Thiên Du cũng đã làm loại kẹo tương tự.
Cây kẹo que này nhỏ hơn nhiều so với cái Lâm Thiên Du làm, que nhựa giữ kẹo cũng không thể ăn, vẫn còn khác biệt so với của Lâm Thiên Du.
Một ngụm không đủ ăn hết, nhưng Lâm Thiên Du nói không được cắn, gấu đen không cắn cả cây kẹo.
Ở khu vực giải cứu, ngoài thịt khô Lâm Thiên Du không ăn gì khác, lúc này trong lều chất đầy đồ.
Cô lựa chọn kĩ một gói mì ăn liền, "Thử gói mì xào thịt bò đỏ trước đã."
Còn khá nhiều thịt muối ở nhà, đồ ăn thừa và dầu trong bát đã đông cứng, nhưng vì dầu bọc kín nên thịt không bị hỏng.
Lâm Thiên Du vớ lấy một bát đổ thẳng vào, lại bổ thêm quả cải thảo, có đồ ăn thừa cả đồ chay, thêm nước nóng và đậy kín nắp, năm phút là có thể ăn.
Mùi thơm đã bay ra, Lâm Thiên Du xé nắp đậy ra, nhìn thịt muối sánh đẹp trong nồi, không khỏi giơ tay lên vẫy vẫy trước camera một vòng, "Mọi người ăn cơm chưa? Đến xem bản nâng cấp siêu cấp mì xào thịt bò của tôi đây."
【Chết rồi...... Trong phòng trực tiếp của chị Lâm, một tô mì gói mà tôi cũng thấy siêu ngon luôn.】
【Cho tôi ăn một miếng đi, thôi nước mì cũng được.】
【Nghĩ đến hôm nay là tập cuối, quá nửa đêm là không thấy chị Lâm nữa, tim tôi nhói lên.】
【Á á á á á á á á!!!!!!!! Tôi còn đang vui vẻ kìa, nụ cười bỗng dưng biến mất.】
Lâm Thiên Du trước hết gắp ra một ít mì ăn thử, mì gói hơi mềm, không ngon bằng mì hầm.
Nhưng hương vị thì tuyệt hạng nhất, đặc biệt là sau khi không ăn lâu lắm, miếng đầu tiên đưa vào miệng thì ngon hơn cả đặc sản biển rừng.
Chỉ nhìn mì một chút mà phòng trực tiếp đã ồ lên khóc rồi.
Lâm Thiên Du tưởng chuyện gì, lùi lại xem mới biết vì sao, liền an ủi: "Có nửa tháng không gặp thôi mà, đừng buồn."
Dừng một chút, hình như cách nói đó không đúng, "Nghỉ nửa tháng, hâm nóng nửa tháng, tính ra vậy, chắc gặp lại phải cuối năm rồi."
Nói xong Lâm Thiên Du gật gật đầu, như vậy mới đúng.
Bình luận: 【???】
【Kiến thức lạnh, không biết an ủi thì nên nhắm mồm lại.】
【OK, nghe lời an ủi của chị Lâm tôi càng muốn khóc hơn. Ú ú ú ú....】
......
Lâm Thiên Du cong mắt cười, "Được rồi được rồi, đạo diễn cho tôi tài khoản trực tiếp, kì nghỉ tôi có thể thỉnh thoảng livestream cho mọi người, cho các bạn xem nhiều loài lông xù hơn."
Vớ lấy báo hoa gần nhất, cầm đầu nó quay một vòng trong phòng trực tiếp, "Được không?"
"Ú——" Lâm Thiên Du bóp bóp đầu nhọn báo hoa, đứng dậy nói: "Các bạn chơi với lũ lông xù đi, tôi đi lấy chai nước."
Mì gói tự thân đã có hơi mặn, cộng thêm thịt muối, vài miếng đầu còn ổn, ăn càng về sau càng thấy mặn.
Lại thêm rất nóng, Lâm Thiên Du định rót thêm chút nước vào.
Chỉ vừa mới dọn dẹp xong, đồ đạc từ lều chuyển vào hang động bừa bãi, còn nhiều thứ là nhờ bọn lông xù giúp mang.
Không biết nước để đâu, tìm mãi mới thấy.
Lúc tìm thấy nước quay ra, nhìn cái bát to trống trơn chỉ còn tí nước canh, cô chậm rãi giương lông mày, "Tình huống gì thế này?"
Gấu đen liếm liếm miệng, cuộn lấy sợi mì còn dính ngoài rồi chớp mắt ngây thơ.
Con hổ lớn nằm trên tảng đá bất động tám cõng, chỉ là Lâm Thiên Du mơ hồ nhớ lúc đầu khi cô vào, Đại Quýt là hướng về phía hang động, giờ đây đã quay lưng lại.
Chim đại bàng đuôi đỏ đậu trên ổ vừa mổ con non vừa đi vào trong lều. Báo hoa và sói đồng cỏ cào cào cái gì đó dưới đất.
Lâm Thiên Du đi tới xem, là một bát mì chưa mở, hai đứa cùng dùng sức xé ống giấy bao bì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận