Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 386 - “Làm những gì cô muốn, đảo là của tôi hết, ai dám nói không.” (5)




Lâm Thiên Du không có nhiều đồ, mới đến đây vài ngày, ngoài đồ đoàn làm phim chuẩn bị, chỉ còn một ít quả rừng gì đó.
Chỉ cần chuyển một lần là xong tất cả.
Dưới cây có rất nhiều quả phấn hương rụng xuống, chưa bắt đầu hỏng thối, vẫn giữ hương quả tươi.
Lâm Thiên Du vô tình nhặt một quả lên xem, không có vết thương rõ ràng bên ngoài, chỉ là vị trí ngón tay chạm vào vẫn có lõm rõ rệt.
Có lẽ là do quả rơi xuống, đập mạnh vào thảm cỏ mềm mại bên dưới nên vỏ ngoài không bị hư hại, cái lõm này hoàn toàn do các quả phấn hương khác rơi xuống đập vào.
Lâm Thiên Du bận rộn nửa ngày, bây giờ cũng khát, xé vỏ ăn phần thịt quả mềm bên trong.
Cô dựa vào gốc cây phấn hương, dưới đất ngoài quả phấn hương còn có khá nhiều lá cây rụng, có lẽ là di chứng sau khi cấy ghép, “Tôi cảm thấy hai cái cây này đều có thể sống sót.”
Bỏ qua chuyện lá rụng và lá úa vàng, tình trạng hai cái cây này còn không tệ.
Lâm Thiên Du ăn hết quả phấn hương, định hái thêm hai quả chín cứng mang về ăn.
Tuy nhiên, vừa ngẩng đầu lên chưa kịp leo lên cây, một con chim ưng chân đỏ đang thò đầu ra nhìn trên cành.
Quả phấn hương là một trong những thức ăn ưa thích của chim ưng chân đỏ.
Chim ưng chân đỏ còn gọi là chim cắt lưng đen, giỏi bắt côn trùng và chim khác, thỉnh thoảng cũng bắt những con chim lớn hơn nó, như chim cút hay những con đại bàng nhỏ hơn.
Con chim ưng chân đỏ này có phần gáy và lưng màu xám đen, hông và hai bên thân màu nâu đỏ, nếu không có gì bất thường thì đây là một con trưởng thành.
Chim ưng chân đỏ là loài chim tính tình hung hãn, không chịu thua.
Ăn nhiều thịt, đôi lúc tìm quả phấn hương để ăn.
Làm tổ trên đỉnh cây lớn, cây phấn hương cũng là cây ưa thích để chúng làm tổ, thỉnh thoảng cũng cướp tổ của chim sáo.
Con chim ưng chân đỏ liếc xéo nhìn Lâm Thiên Du.
“Cái cây này là của tôi.” Lâm Thiên Du lý lẽ với nó rằng: “Con voi tặng cho tôi, và tôi trồng nó xuống, vì vậy nó là của tôi.”
Rõ rành rành.
Chim ưng chân đỏ liếc qua liếc lại, nghe không hiểu.
Lâm Thiên Du nhướng mày cười đùa với nó, “Nếu cô muốn làm tổ ở đây, thì phải trả tiền bảo vệ cho tôi đấy, nếu không tôi sẽ...”
Chưa nói hết câu, chim ưng chân đỏ có lẽ cảm thấy con người nói nhiều quá, chưa kể chuyện làm tổ, quả phấn hương cũng không rớt, bay đi luôn.
“Ê?” Lâm Thiên Du trước đây nuôi qua chim ưng đuôi đỏ, khá thích giao tiếp với các loài chim, nên khi thấy chim ưng chân đỏ, cô có ý định đùa cợt, kết quả vừa nói xong là nó bay đi.
Cô vội vàng vẫy tay nói: “Đừng đi mà, tôi không lấy tiền bảo vệ đâu.”
Tuy nhiên, chim ưng chân đỏ bay đi mà không hề quay đầu lại, sau những tán lá và cành cây che khuất, nó gần như biến mất khỏi tầm mắt Lâm Thiên Du ngay lập tức.
【Ha ha ha ha chim ưng chân đỏ: Không trả nổi tiền bảo vệ một xu nào cả!】
【Nó có sống bầy đàn hay sống đơn độc nhỉ?】
【Con chim này thật vui nhộn, muốn nuôi một con.】
【Bình tĩnh nào, mặc dù chim ưng chân đỏ phân bố rộng, số lượng ổn định, nhưng cũng không thể phủ nhận nó nằm trong danh sách động vật hoang dã quý hiếm được bảo vệ ưu tiên của quốc gia, vẫn không thể nuôi được.】
...
Có vẻ báo hoa chú ý đến tình huống ở đây, nó đi tới nhưng không làm gì cả, chỉ ngửi ngửi không khí nơi con vật vừa rời đi.
“Là chim ưng chân đỏ, nó vừa bay đi. Không nguy hiểm gì đâu.” Lâm Thiên Du vỗ vỗ đầu báo hoa, “Tôi sẽ hái vài quả phấn hương, cô trở về trước đi nhé.”
Mặc dù từ đây đến chòi gỗ cũng chỉ vài bước chân, nhưng vẫn yên tâm hơn khi luôn giữ con non trong tầm mắt.
Ai biết được có linh cẩu đột nhiên nhảy ra từ góc nào, cắn con non rồi chạy mất.
Báo hoa nhìn cô, không đi ngay mà có vẻ do dự đứng đó.
Lâm Thiên Du nhận ra có vẻ nó muốn đến gần, có lẽ nghĩ tới lúc chó sói đồng cỏ rời đi trước đó có cọ cọ vào cô, báo hoa cũng tiến lên một bước, nhưng không cọ vào.
Cô bèn ngồi bệt xuống, “Đậu Đậu.”
Khi báo hoa quay đầu lại, Lâm Thiên Du vòng tay qua cổ nó, má áp sát vào má nó cọ mạnh, “Ngoan.”
Tay xoa xoa đầu nó vài cái, Lâm Thiên Du vỗ lưng nó, “Đi đi.”
Báo hoa có vẻ còn đang chậm chạp hiểu hành động của Lâm Thiên Du, cho đến khi phản ứng lại thì tai nó không tự chủ được mà co về phía sau.
Cử chỉ này có vẻ rất khó chịu, và không thích hành động vừa rồi của Lâm Thiên Du như thể —— nếu bỏ qua đuôi báo hoa mai đang run lên bật ra phía sau.
Đuôi loài mèo và bản thân loài mèo là hai sinh vật khác nhau.
Đôi khi chúng thậm chí còn bị chính cái đuôi của mình dọa.
Nhưng đuôi cũng phản ánh được tâm trạng hiện tại của động vật.
Giống như bây giờ, bước chân của báo hoa chạy về cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận