Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 172 - "Không thể nói là quan hệ không tốt, chỉ có thể nói là cực kì tệ hại." (5)




Vừa vén rèm lên, Lâm Thiên Du thoáng thấy phía ngoài một quả núi màu cam.
Tiếp theo đó, tiếng gầm thét của hổ làm rung chuyển cả rừng.
"Gầm——!"
"?!!"
"Đừng đánh nhau!" Lâm Thiên Du không nói hai lời vén màn ra, chạy ra can ngăn.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, có chuyện gì cứ nói chuyện đàng hoàng, mọi người đều là bạn tốt cả."
"Ngoan nào chim nhỏ."
"Anh hổ bình tĩnh chút nào."
.......
Lâm Thiên Du khuyên bên trái rồi khuyên bên phải, sợ đại bàng đuôi đỏ bay xuống mổ hổ, lại sợ hổ nhảy lên vồ đại bàng.
Cô cứ chìa tay ra, dù bên nào có động tĩnh gì, Lâm Thiên Du cũng đã sẵn sàng lao ra ôm một trong hai con.
Nhìn cảnh tượng này, Lâm Thiên Du không khỏi thầm cảm thấy may mắn là gấu đen và báo hoa đi săn chưa quay về, nếu không cảnh tượng này chỉ có thể càng thêm hỗn loạn.
【Ôi, cảnh tượng mà tôi mong chờ nhất đã xuất hiện rồi đây.】
【Mọi người đừng đánh nữa, dù ai bị thương tôi cũng rất đau lòng.】
【Haha, có mình tôi đang thương cho cô gái kẹt giữa không nhỉ.】
【Nói đến, phòng livestream của các host khác có báo hoa và gấu đen không nhỉ? Ai đó qua báo cho chúng nó về nhanh lên, tôi thích xem cảnh hỗn loạn lắm.】
Nhưng cảnh hỗn chiến thì không có.
Hổ và đại bàng đuôi đỏ không thực sự đánh nhau.
Lâm Thiên Du vừa chìa tay ra bên này vừa cúi người xuống bên kia, cả hai sợ làm tổn thương đến cô nên những cái miệng há ra và móng vuốt nhọn hoắt đều rút lại khi lại gần cô.
Điều quan trọng nhất là... chúng ngửi thấy mùi của Lâm Thiên Du trên người đối phương.
Thấy vậy, Lâm Thiên Du thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Miễn là không đánh nhau là được.
Những chú nhỏ trên bệ bị dọa, vội vã nằm sát xuống và lổm ngổm bò về phía cửa hang.
Bên cạnh, chú nai non do dự, có vẻ như đang cân nhắc xem với cái đuôi to hơn chính mình, liệu nó có đủ sức đối đầu với hổ không.
Vừa lúc nó đang phân vân có nên húc thử một cái cho biết không thì Lâm Thiên Du đã nhận ra ý định của nó, túm cổ áo kéo thằng nhỏ không biết trời cao đất dày về trong hang, còn dẫn theo luôn vài chú chim non.
Những chú chim vẫn còn sợ hổ, dù sao tuổi còn nhỏ, ngoan ngoãn để Lâm Thiên Du đưa vào.
"Be e!" Chú nai vẫy đuôi, cảm thấy mình có thể chiến tiếp.
【Đừng be nữa em bé, ăn bé còn không sợ mắc nghẹn đấy.】
【Haha, có phải đang bắt nạt nai con quá đáng không nhỉ. Nhưng thật ra, không cần nhai, nhoàm một phát là trôi luôn xuống bụng rồi.】
......
Lâm Thiên Du vốn định sau này sẽ tìm hổ chơi, giờ thấy hổ tới tìm cô trước, cảm giác khá bất ngờ và vui sướng.
Dù hôm qua cô có nói với hổ đến chơi, nhưng hổ không có phản ứng gì nên cô tưởng là từ chối rồi, không ngờ hôm nay nó lại đến.
“Anh tới tìm tôi chơi à?” Lâm Thiên Du đưa tay muốn xoa đầu hổ nhưng nó quá cao nên chỉ với tới xoa xoa đầu được.
Hổ quay người, nhảy lên hang, sau một hồi va chạm, ‘bịch’ một cái, một con trâu rừng thẳng cẳng rơi xuống.
Lâm Thiên Du nhíu mắt lại, ôm đại bàng nhích ra xa.
Con trâu này có vẻ nhỏ hơn con hổ bắt hôm qua một chút, đây là... nó bắt thêm một con trâu nữa à?
“Hổ lớn?” Lâm Thiên Du đợi một lúc mà không thấy hổ xuống, ngước lên thì không thấy bóng dáng của nó.
Chỉ gửi tặng rồi bỏ đi à?
Cô còn chưa kịp mời ăn cơm nữa.
Nhìn xuống con trâu, Lâm Thiên Du không khỏi bất ngờ, hoàn toàn ăn không hết.
Tuy nhiên, hổ đã đi rồi nên không thể giúp cô chia sẻ phần thịt.
Lâm Thiên Du: “Cắt ra trước đã, ăn không hết thì làm thịt khô... Mà nội tạng nó cũng không lấy đi.”
Sờ vào bụng trâu, cảm thấy nó vừa mới chết.
Cô đoán: “Có lẽ nó vừa bắt xong đã mang đến ngay.”
【Đánh Phong Tĩnh Dã, bắt trâu rồi mang trâu tặng, lộ trình hoạt động của hổ rất tốt đấy.】
【Haha, thời gian sắp xếp chính xác hơn cả lúc tôi đi học sớm nữa.】
Đã gửi tới thì cũng không thể lãng phí.
Lâm Thiên Du cắt hết thịt ra, lúc lấy nội tạng, cô không khỏi nghĩ, hổ kén ăn chỉ chọn phần nó thích, tốc độ sinh sản của đàn trâu ở hòn đảo này thế nào nhỉ, không biết có đủ để nó ăn không.
Trâu trưởng thành có sức chiến đấu rất mạnh, ngoài hổ, có lẽ chỉ còn rắn hổ mang mới có thể săn bắt chúng trên đảo.
Những con trâu con chưa trưởng thành thì được bảo vệ bởi đàn trâu lớn, thành từng đàn đi lại với nhau nên các loài động vật khác cũng không dám liều lĩnh tấn công.
Nghĩ thế này, có vẻ vẫn đủ để ăn.
“Nhiều thịt thế này, ngày mai nhờ đạo diễn đổi thêm ớt xanh vậy.” Lâm Thiên Du lau tay, đóng gói phần thịt vừa cắt cho các con vật nhỏ vào trong lá cây.
Mang phần thịt hôm qua đi đổi với đạo diễn, phần thịt trâu tươi cắt hôm nay cho “gia đình” ăn.
Hoàn hảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận