Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 372 - [Ha ha ha ha, sói nhỏ: thời khắc săn mồi.] (5)




Muốn đối phó linh cẩu phải tấn công bất ngờ, chỉ cần chúng vây thành vòng tròn, con vật bị vây chắc chắn bại.
Vòng vây bị phá, linh cẩu còn lại chỉ biết tháo chạy.
[Hôm qua xem chương trình thế giới động vật, cảm giác chó sói thảo nguyên trên đồng cỏ khá yếu ấy nhỉ, sao sói nhỏ mạnh thế.]
[Có thể do bản thân sói nhỏ mạnh hơn? Lại thông minh, não thông minh cộng sức mạnh chiến đấu lớn, ai chịu nổi.]
[Suốt đời có thể nhìn thấy sói nhỏ đuổi theo sư tử đánh không? Muốn xem.]
[Vậy bạn kích động sư tử, bảo sư tử tới dọa chị Lâm đi, lúc đó sẽ thấy, không chỉ đuổi đánh, cả bầy sư tử cũng bị sói nhỏ đuổi chạy mất.]
[Ha ha ha ha, sói nhỏ: thời khắc săn mồi.]
...
“Còn ổn không?” Lâm Thiên Du nhảy xuống ngựa vằn, vội chạy đến trước mặt báo, “Có bị thương ở đâu không?”
Lo lắng cho báo, tay Lâm Thiên Du đã chộp lấy móng vuốt, cho đến khi chạm vào mới nhận ra báo có thể không thích thế này.
Nhưng... báo dường như không phản kháng, cũng không có ý định rút móng vuốt ra, nhổ con linh cẩu trong miệng ra, cúi mắt không nhìn cô.
Miễn báo không kháng cự là được.
Lâm Thiên Du kiểm tra báo từ đầu đến đuôi, từ đầu nhọn đến đuôi.
May không bị thương.
Báo nhanh nhẹn leo cây, không lâu sau, từ trên cây rơi xuống một con cừu chết.
“Cô cất mồi trên cây à?”
Lâm Thiên Du sửng sốt nửa ngày, chỉ báo hoa mới có thể khiêng con mồi nặng gấp vài lần trọng lượng mình lên cây, báo nhỏ hơn báo hoa rất nhiều.
Thật không biết con báo săn này là thế nào mà có thể đặt con mồi lên đó, có thể là nhận ra bầy linh cẩu đang đến gần nên leo lên cây trốn con mồi sớm hơn.
Không có gì lạ, không có gì lạ khi báo săn trưởng thành bị vây quanh bởi bầy linh cẩu.
"Lần sau gặp linh cẩu thì chạy đi, với tốc độ của cô có thể vứt bỏ chúng." Lâm Thiên Du vuốt ve cái đầu nó, "Chạy về và tìm sói nhỏ giúp cô, cô nên đem nhiều bạn bè quay lại cướp con mồi, đừng gánh vác một mình."
Một con báo săn có hung hãn đến đâu cũng không thể chiến thắng được một bầy linh cẩu mà.
Huống hồ sức chiến đấu của chúng vốn không cao.
Lâm Thiên Du ôm lấy cổ con báo săn, "Được rồi, chúng ta quay lại trước đã, tránh cho bầy linh cẩu đi tìm tiếp viện. Đi thôi sói nhỏ."
“U...”
Báo săn vẫn im lặng, cắn con mồi theo sau Lâm Thiên Du.
Túi đi bộ đeo trên vai, bìa túi mở ra, khi cúi đầu có thể quan sát được bên trong.
Có lẽ do vừa nghe thấy tiếng mẹ, con nhỏ đã thức dậy rồi.
Lâm Thiên Du ngồi trên con ngựa vằn, lúc đến đây để tìm con báo săn cô giục ngựa đi chậm, nhưng khi quay về thì không phải vội, đặc biệt là con báo săn đang cắn một con cừu quá to, chạy quá nhanh nó sẽ theo không kịp.
Cô nắm con non trong tay, hai tay ôm lấy, ngón cái đặt bên dưới cánh tay để có thể nhấc con non lên, vuốt ve nhẹ nhàng, con báo con nhắm mắt lại.
Báo săn ban đầu đi phía sau, thấy Lâm Thiên Du cử động tay, dường như chú ý đến điều gì đó, tiến lên, nghiêng người sang bên cạnh, trong con ngươi màu trong suốt đầy sự hoang mang.
Dường như không nhìn rõ, lại tiến lên vài bước nữa, cẩn thận phân biệt thứ gì đó trong tay cô.
【Báo săn: Cô ấy cầm gì đó? Trông có vẻ quen quen? 】
【Tôi dường như thực sự thấy sự choáng váng và không tin nổi trong mắt con báo săn.】
【Báo săn: Có vẻ giống như con của tôi? Không chắc chắn lắm, tôi nhìn lại xem nào.】
Lâm Thiên Du để ý thấy báo săn bên cạnh tiến lên, đưa con non trong tay cho nó ngửi một cái, báo săn mồm cắn con mồi, không rảnh để cắn con non.
Báo săn nhìn có vẻ hoang mang hơn.
"Ở đây còn một con nữa." Lâm Thiên Du vỗ vỗ cái túi đeo phía trước, đặt con non trong tay vào trong túi cũng, sau đó kéo cái dây để lộ ra hai cái đầu nhỏ sát nhau bên trong, "Tada!"
"Dễ thương đúng không."
Lâm Thiên Du chọc vào mỗi cái đầu bờm xù một cái, lông xù xụ hình thành một cái hõm tròn nhỏ, sau đó vuốt lông cho phẳng lại.
"Meo..."
Báo săn không nhịn được kêu lên một tiếng, con cừu trong miệng rơi xuống, chân nó vấp vào, lấy lại bình tĩnh, cắn con mồi trên mặt đất và theo sau.
Ban đầu Sói thảo nguyên đi song song với ngựa vằn, thoáng thấy con thỏ chạy ra, không chần chừ lao tới.
Lâm Thiên Du định ngăn không kịp, Sói thảo nguyên đã lao tới đớp lấy con thỏ.
Bắt được nhiều thỏ, Sói thảo nguyên đã có kinh nghiệm, miễn là nó muốn bắt, thì không có con thỏ nào chạy thoát.
Khi Lâm Thiên Du cưỡi ngựa vằn đến chậm rãi, sói nhỏ đã bắt được ba con thỏ.
"Đủ rồi đủ rồi." Lâm Thiên Du vội vàng xuống ngựa, giúp Sói thảo nguyên gom những con thỏ vào túi treo bên hông ngựa vằn, "Nhiều hơn nữa sẽ ăn không hết. Sau này còn phải đi săn nữa mà."
Con cừu này do báo săn bắt được, Lâm Thiên Du nghĩ là quay về sắp xếp lại đồ đạc, báo săn ở nhà, nó sẽ cùng Sói nhỏ đi bắt con mồi cho cá voi sát thủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận