Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 504 - "Thương lượng nhé, tôi cứu cậu ra, cậu đừng cào tôi." (7)




Dù đã theo dõi nó một đoạn đường, cá voi hoàn toàn không có dấu hiệu tức giận, nên đột nhiên lật xuồng khiến ai cũng hoang mang không hiểu chuyện gì, lúc đó chỉ nghĩ bơi vào bờ là an toàn nhất.
Tuy nhiên... bây giờ hiểu nhầm đã được giải thích, nếu xuồng không hư hỏng gì thì họ có thể tự lái vào.
Dù sao ca tuần tra cũng đã kết thúc, vốn ban đầu họ chờ làm xong bàn giao với đội 2 xong mới đuổi theo cá voi này.
“Không cần đâu, các cậu cứ đi làm việc đi, chú ý an toàn nha.” Dừng một chút, Lâm Thiên Du giải thích thêm về cá voi: “Đại Bạch thực ra rất thân thiện, nếu gặp chuyện gì trên biển, các cậu có thể nhờ nó giúp đấy.”
Cá voi nhảy lên khỏi mặt nước, dùng mõm đỉnh chiếc xuồng vừa đẩy vào: “Uỳnh!”
Xuồng bay hai vòng tròn rồi rơi xuống cát, lại bị sóng vỗ mạnh thêm một cái.
“Dạ vâng chị Lâm, lần sau gặp nhé.” Thời Đan Ni vội chộp lấy tay vịn của xuồng kẻo bị sóng lôi trở lại, nhưng lực rút của sóng cũng kéo cô tiến thêm vài bước.
Mạc Lí hăng hái nói: “Mong chờ gặp lại! Tôi...”
Anh ta vừa mở miệng, sư tử trắng đã bước thêm một bước về phía trước.
Câu nói của Mạc Lí nghẹn lại, đầu óc anh ta trống rỗng ba giây, khi tỉnh táo trở lại đã quên mất mình định nói gì rồi, thấy ánh mắt sư tử trắng, anh ta vội xoay tay ra phía trước, khi bước lên xuồng cũng không dám buông ra.
Sợ vô tình khi về sẽ phải thay một bộ phận giả.
Sư tử trắng liếm môi, cúi đầu dơ móng vuốt lên, nhưng thấy đầy cát liền dừng lại.
Lâm Thiên Du đưa tay lên vỗ vỗ, nhưng hiệu quả không lớn:
“Không sao, về tôi lau cho.”
Móng vuốt dơ, sư tử trắng không vui, đứng cạnh Lâm Thiên Du cũng không muốn ngồi xuống nữa, đuôi quấy quấy chạm phải cát dưới đất, thành ra cả đuôi cũng không vẫy nữa, quấn quanh chân cô.
【Nếu trước đây nói sư tử trắng sạch sẽ là đùa thì bây giờ tôi thực sự tin nó có ám ảnh vệ sinh rồi.】
【Huhu... Không thích cát bám vào làm bẩn mình, thấy người lạ cầm tay Lâm cũng chạy xuống, nó khiến tôi muốn khóc chết mất.】
【Tôi thực sự rất thích sự ưu ái phi lý này.】
Rùa biển ăn nửa ngày mới xong một quả nấm, đang cố sức với quả kế tiếp.
Đôi khi rùa biển nhặt được những quả rơi xuống từ cây, nhưng khả năng thấp lắm, trên bãi biển thường nhìn thấy nhiều hơn là dừa.
Hơn nữa, những quả rụng chín quá, ăn không còn ngon như quả tươi.
Lâm Thiên Du vỗ vỗ chân để lắc cát đi, “Đại Bạch, tôi cũng về nhà đây.”
“Uỳnh!”
Bờ biển không xa từ nơi sư tử trắng ở.
Truy Phong đi theo, giữa đường lại bị lá cây hấp dẫn, nó ngồi quỵ gần đó giật lá nửa ngày.
Thấy thế Lâm Thiên Du cởi ba lô trên lưng nó xuống, cho Truy Phong chạy chơi, còn mình thì cùng sư tử trắng về trước.
Không vào nhà gỗ mà rẽ về phía con sông sau nhà sư tử trắng.
Lâm Thiên Du lục ba lô lấy ra một chiếc khăn lau nén, xé bọc rồi thấm nước, chiếc khăn hút nước phình to ra, vắt khăn trùm lên nhau để lắc hết nước thừa rồi đưa tay về phía sư tử trắng, lắc lắc để nước không nhỏ xuống người nó, bằng không nó sẽ phải tự làm sạch nửa ngày.
Lâm Thiên Du gấp khăn lại vài lần, chồng thành một đống vừa với bàn chân, đưa tay ra trước mặt sư tử trắng, lòng bàn tay hướng lên, “Nào, đưa chân cho tôi đi.”
Sư tử trắng ngồi trên cỏ, bắt chước cô giơ chân phải lên đặt lên tay.
Sư tử không thích nước, chúng không như hổ, khi lông bẩn hoặc vì lý do nào đó có vấn đề thì sẽ nhảy xuống nước tắm rửa.
Với sư tử trắng yêu sạch sẽ, việc chăm sóc lông cũng là điều rất rắc rối, mệt mỏi.
Lâm Thiên Du trước tiên lau sạch cát bám bên ngoài móng vuốt, lau sạch xong, tách lớp lông trắng che phủ, lòng bàn chân hồng hồng hiện ra, đủ để bao trọn lòng bàn tay cô. Cô nhịn không được cầm móng vuốt lên lắc lắc về phía camera:
“Nhìn này.”
Ngay cả móng vuốt sư tử trắng cũng hồng hồng, hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài oai vệ của nó.
Lâm Thiên Du không nhịn được dùng ngón tay ấn ấn lòng bàn chân, rồi chọc nhẹ hai cái.
Sư tử trắng không biết cô đang xem gì, thấy cô giơ lên nó cũng nghiêng đầu qua xem.
Lâm Thiên Du rút tay lại, xoa xoa đầu sư tử trắng: “Cho mọi người xem lòng bàn chân.”
Nói rồi cô ngồi xếp bằng, lấy khăn ướt lau từng kẽ móng vuốt, lau qua hai lần cho đến khi vệt bẩn hoàn toàn biến mất. Cô lại xoay ra cho sư tử trắng xem:
“Nào, thế nào, sạch lắm phải không?”
Sư tử trắng cúi xuống liếm tay Lâm Thiên Du.
“Liếm lệch rồi.” Lâm Thiên Du cầm móng vuốt sư tử trắng, chạm lòng bàn chân lên mũi nó, cười nói: “Đổi chân kia nào.”
“Ù...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận