Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 228 - Đôi mắt đen tròn xoe toát nụ cười ngốc nghếch, "Ú ú!" (7)




Cảm giác hoàn toàn khác so với ăn những miếng thịt thái sẵn.
Thịt Lâm Thiên Du thái thường ngày, ngoại trừ lúc định nướng thì cố ý thái nhỏ, còn lại cho lũ lông xù ăn đều thái khối lớn.
Ăn sẽ có cảm giác hơn.
Phần thịt của sói thảo nguyên được ngâm xử lý, ngửi kĩ còn có mùi sữa nhạt.
Thịt mang theo máu tươi sau khi khử trùng độc tố cũng có nhiều khác biệt so với con mồi mới bắt ở ngoài.
Sói thảo nguyên vốn đang lí nhí liếm sữa, ngửi mùi máu trong không khí, tầm mắt vô thức dừng trên con lạc đà gần kề.
Dần dần, sói thảo nguyên ngừng lại, nửa bát sữa còn nguyên, hơi thở dần thay đổi.
Lâm Thiên Du gần như dán sát vào sói thảo nguyên, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của nó.
Đó là tiếng "Bùm bùm" trong lồng ngực, trái tim đập mạnh.
Lâm Thiên Du đợi một lúc rồi đột ngột vươn tay kéo mạnh con lạc đà.
Gần như cùng lúc đó, sói thảo nguyên lao tới, há mồm cắn chặt đùi lạc đà, những chiếc răng nanh sắc nhọn xuyên qua lớp da.
Máu con mồi từ từ chảy vào miệng, sói thảo nguyên từ từ nhắm mắt lại.
Lâm Thiên Du móc méo đầu môi, tay đặt lên gáy nó, vuốt ve liên tục, "Ngoan, ăn chậm thôi".
...
Không còn phòng quan sát, các nhân viên tách ra, gần như ai cũng cầm điện thoại xem livestream.
Giáo sư Triệu không rành công nghệ, ép sát vào xem cùng Bách Phong.
Chứng kiến cảnh này, Bách Phong không hiểu hỏi: "Vì sao vậy? Trước đây chúng ta vất vả đủ đường, lọc xương bỏ xương, chuẩn bị thịt tươi sống mới giết, thịt lạc đà cũng có mà, tại sao nó không ăn, lại ăn thịt cô Lâm cho?"
Giáo sư Triệu do dự một lúc rồi nói: "Có lẽ vì môi trường? Sói vốn là loài bầy đàn, mặc dù hổ và báo hoa cùng gấu đen không phải cùng bầy, nhưng không khí hòa thuận yên tĩnh trong chốc lát có thể khiến chúng tạm thời hạ cảnh giác. Các con vật khác đều đang ăn, nên bị lôi kéo vào trạng thái săn mồi. Lúc cô Lâm kéo con lạc đà, nó vô thức cắn lấy".
Có lẽ là như vậy, Bách Phong cũng không nghĩ ra lý do khác.
Cuối cùng, sói thảo nguyên có hành vi cứng nhắc là do môi trường và cô độc.
Hiện tại Lâm Thiên Du đã đáp ứng cả hai, sói thảo nguyên có thể vô thức bị lôi cuốn, kích hoạt bản năng vốn bị dồn nén bấy lâu.
Nói tới đây, giáo sư Triệu dừng lại, "Cậu vẫn chưa kể tôi nghe chuyện hổ, báo hoa, gấu đen cùng đại bàng đuôi đỏ, tại sao chúng lại theo cô Lâm vậy?"
Không thể nói rõ trong vài câu, Bách Phong mở luôn video livestream phát lại từ tập 1, "Thầy xem cái này sẽ hiểu".
Đưa điện thoại, Bách Phong còn dặn thêm câu: "Xem xong đừng thoát phòng nhé, rất khó vào lại đấy".
Giáo sư Triệu phất tay, thấy anh đứng dậy bèn hỏi: "Đi đâu đấy?"
Bách Phong nói: "Sữa bột chắc đã pha xong rồi, tôi mang qua cho cô ấy".
Giáo sư Triệu gật đầu, "Ừ, đi đi. Mà nhớ mang thêm đồ ăn vặt nữa, cùng đem qua luôn".
Bách Phong ừ một tiếng rồi cầm đồ bước ra.
--- Trong phòng.
Sói thảo nguyên xé một miếng thịt từ đùi lạc đà ra, nhai kèm với máu tươi, cử động chậm rãi, nhưng đôi mắt sáng lên.
Nhìn như thể nó đang làm điều gì đó rất thú vị, ít nhất là từ ánh mắt, sói thảo nguyên hiện tại rất vui.
Bách Phong mang sữa tới trước khi đống thịt trong phòng ăn hết.
Lâm Thiên Du để đồ ăn vặt sang một bên, rót sữa ra chia đều cho mọi người.
"Đến đây uống sữa nào, do chuyên gia dinh dưỡng pha đấy, ngửi thôi đã thơm lắm rồi". Lâm Thiên Du bày sữa ra, gọi họ qua uống sau khi ăn no.
Nước lọc thì Lâm Thiên Du nghe thấy có tiếng nước ở tầng trên, chắc đã chuẩn bị nguồn nước, khát thì lên uống.
So với thịt, báo hoa và Đại Quýt rõ ràng thích sữa hơn, cũng có thể là đã no rồi không ăn thịt được nữa nên bỏ qua đống thịt, qua uống sữa.
Chỉ có gấu đen, ăn no thịt rồi mà không hề vội vàng tới.
Lâm Thiên Du cong ngón tay gõ nhẹ vào bát: "Gấu con? Không uống à?"
Gấu đen giơ vuốt lên gõ xuống đất, "Gầm!"
Muốn!
"Muốn gì? Cái này à?" Lâm Thiên Du đẩy bát sữa qua.
Gấu nhỏ liếc mắt cũng không nhìn, lại kêu một tiếng: "Ú ú..."
Thêm.
Lâm Thiên Du sững người một lúc rồi cười khổ: "Tôi mới cho thuốc vào sữa kìa, anh không thể ăn được".
"Ú ú!" Gấu nằm sấp xuống đất tủi thân lăn lộn.
"Được rồi, thêm thêm thêm". Lâm Thiên Du vội nắm lấy bàn chân gấu, bóp bàn chân nó kéo tới.
Trước mặt gấu, cô bỏ thêm viên kẹo vào sữa.
Tất nhiên không thể cho thuốc thay thế, chỉ có thể dùng kẹo thay thế tạm.
"Xong rồi, thử chút xem".
Gấu liếm mép, "Gầm..."
Khuấy.
Thấy nó chăm chú học theo cách cô khuấy sữa bột, Lâm Thiên Du không nhịn được phải cười.
Dễ thương quá đi.
"Khuấy một chút". Lâm Thiên Du đứng dậy đi lấy đũa, còn chọc chọc vào viên kẹo - giống như lúc nãy cô chọc vụn viên thuốc vậy.
Viên kẹo không dễ vụn như thuốc đâu, nhưng chọc vào, mép vẫn rớt mấy mảnh vụn, nhanh chóng tan ra trong sữa ấm.
Kẹo trái cây trộn với sữa bột nguyên bản, vị ngọt sẽ nổi hơn.
Đó chính là mùi vị gấu đen thích.
"Bây giờ được chưa nhỉ". Lâm Thiên Du đưa bát sữa trộn đều cho nó.
Gấu đen hài lòng cúi đầu uống một ngụm, tai rung rung, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn đen nhánh lộ vẻ ngờ nghệch vui vẻ, "Ú ú!"
Ngọt!
【!!!】
【Á á á á gấu con dễ thương quá à á á á !】

Bạn cần đăng nhập để bình luận