Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 307 - "Đại Quýt thật chu đáo!" (8)




Noãn Noãn há miệng ra, mắt không chớp nhìn cô, bỗng nhiên cảm nhận được hổ đang tiến lại gần, đối mặt với nguy hiểm, phản xạ của gấu con là co rút cổ lại.
Tuy nhiên, con hổ chỉ liếc nhìn qua một cái.
Có vẻ... thực sự không có ý định làm hại chúng.
Noãn Noãn động động mồm, có phần bất ngờ.
Ký ức trong đầu dường như không giống như thế này.
Thấy vẻ mặt đơ ngơ của hai chú, Lâm Thiên Du không cần hỏi cũng đoán ra chúng đang nghĩ gì.
Cho hai chú gấu con chút thời gian, chúng sẽ hiểu hổ không hại chúng đâu.
Dẫn theo Đại Quýt đi đến gần ngôi nhà tre.
Đến gần có thể nghe thấy tiếng gấu trúc nhai ngồm ngoàm.
"Cầu Cầu?" Lâm Thiên Du nhìn qua cửa, gấu trúc là chủ nhân vùng đất này, phải biết con hổ đi vào lãnh thổ của mình rồi.
Nhưng bây giờ hoàn toàn không có phản ứng gì, vẫn thản nhiên ăn.
Có vẻ hơi Phật hệ, có trái cây tươi mới, muôn sự theo ý.
Đúng rồi, phản ứng bảo vệ lãnh thổ mạnh mẽ của gấu trúc đâu rồi nhỉ?
Trước sự tiếp cận của hổ, gấu trúc không hề nhấc mí mắt lên, tiếng táo bị nhai gần hạt 'rắc rắc' nhỏ đi, cẩn thận gặm quanh hạt giữa để ăn thịt quả.
Lâm Thiên Du đi vào, đặt hai chú gấu con xuống nói: "Cầu Cầu chẳng hề có phản ứng khó chịu gì khi Đại Quýt tiến lại cả."
Thật kỳ lạ, nhưng đặt trên chú Cầu Cầu này, dường như cũng hợp lý chút đấy.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, nó đã thế, không ganh đua không cướp giật, ngoan ngoãn chậm rãi.
Lâm Thiên Du xoa xoa đầu gấu trúc, "Hai chú gấu con này giao cho anh trông giùm nhé, giúp tôi chăm sóc chúng."
Hổ cũng có thể giúp cô chăm sóc gấu con, chỉ là gấu con sợ nó.
Nghĩ kỹ lại, gấu con với gấu trúc cũng đã quen thuộc khá rồi, để bên cạnh gấu trúc hung dữ, gấu con có lẽ sẽ bớt cảnh giác.
Ngôi nhà tre vẫn chưa xây xong.
Lợi dụng lúc trời còn sớm, hôm nay sẽ hoàn thiện khung nhà, ngày mai bổ sung thêm một số vật dụng bên trong, là xong căn nhà.
Mái nhà tre làm hình tam giác, để dẫn nước mưa xuống đất, nếu làm phẳng sẽ khó thoát nước, dù có tấm chống thấm cũng không ngăn được vũng nước nhỏ tụ lại trên mái.
Dù tấm chống thấm tốt đến đâu, lâu dài cũng sẽ bị thấm.
Mái nhà đã làm xong, hai tấm tre khác nhau, các cạnh kéo dài ra cũng đã cắt xén, chiều dài khác nhau, xiên vào nhau là khít.
Làm rất thuận lợi.
Nhưng vấn đề là...
Làm sao để đặt lên.
Lâm Thiên Du ngẩng đầu nhìn bức tường tre cao hơn mình một chút, phía sau còn phải chất đá trong nhà để tránh nước dưới đất thấm lên.
Như vậy, vào trong nhà sẽ cao hơn bên ngoài.
Nếu tường tre quá thấp, phía trong lót cao lên thì gấu trúc vào sẽ rất chật chội.
Không gian di chuyển cũng sẽ nhỏ đi.
Tường tre bên ngoài mới làm cố ý cao như vậy.
Lâm Thiên Du nhìn quanh, có vẻ cũng chẳng có gì để chống đỡ mà leo lên.
Đang do dự, ánh mắt quét xung quanh, từ con hổ nằm dưới đất liếm lông không xa, nhìn qua rồi lại chậm rãi dời về phía nó.
Lâm Thiên Du chớp mắt, "Đại Quýt?"
Con hổ híp mắt lại.
...
...
"Tiến lên phía trước chút nữa."
"Đúng... vậy đấy, bên phải sang hai bước có được không?"
"Tuyệt! Ở đây được rồi!"
Lâm Thiên Du cởi dép, đứng trên lưng hổ, trong tay ôm hai tấm mái nhà làm sẵn.
Vừa so đo xem đặt thế nào, vừa ra lệnh cho hổ di chuyển.
Chưa kịp đặt mái xuống, ba chú nhỏ trong nhà đồng loạt ngẩng đầu lên.
Gấu trúc ngạc nhiên nhất, hai vòng mắt đen không che đậy nổi sự bất ngờ.
Lâm Thiên Du như bay lên, cao hơn rất nhiều so với lúc nãy, gấu trúc không ngạc nhiên mới lạ.
Quá shock đến nỗi hai chú gấu con cũng quên sợ hãi, trước đó chúng phải ngước đầu mới nhìn thấy Lâm Thiên Du, giờ phải lộn cổ lại mới được.
Đứng không vững, lảo đảo ngã xuống đất.
May bây giờ trong nhà chưa dọn dẹp gì, dưới đất toàn lá tre rụng, té cũng không sao.
"Ngồi vững đấy." Lâm Thiên Du đặt tấm mái bên kia xiên vào, kéo cây tre nhô ra, rồi đặt nốt tấm bên mình lên.
Dùng tay ấn vào giữa, từ từ lắp các khớp nối.
Trông giống như ghép đồ chơi xếp hình đơn giản thôi.
Nhưng thực tế, mấy thứ này tay không cầm không thấy nặng, ghép xiên lên thế này lại vô cùng nặng nề.
Giữ phía trước lại phải để ý phía sau không được tách rời.
Ghép được một chỗ lỏng mất một chỗ, treo đến cuối cùng cũng vô dụng thôi.
"Xong rồi." Mái nhà có khe hở, phủ tấm chống thấm lên là hoàn thành.
Lâm Thiên Du vỗ tay, vô thức với tay xuống bên cạnh. Lúc nãy để tiện lắp mái, tấm chống thấm đã đặt sang bên phải, cần dùng chỉ cần với tay là cầm được.
Nhưng...
Cúi nhìn xuống, tấm chống thấm cách tay mình một đoạn.
Cô đã bỏ qua chiều cao hiện tại khi đứng trên lưng hổ.
Lâm Thiên Du quỳ xuống, ôm cổ hổ, cố không nhảy xuống, trực tiếp với tay ra để lấy.
Đi dép lê qua lại rất phiền phức.
Nhưng với hết cỡ tay vẫn không chạm tới, Lâm Thiên Du thở dài bỏ cuộc.
Không ngờ hổ dường như ý thức được điều gì đó, dễ dàng cắn lấy tấm chống thấm, xoay đầu đưa đến tay cô.
Đang chuẩn bị nhảy xuống, Lâm Thiên Du sững lại.
Sau đó đối mặt với đôi mắt thú lạnh lùng trang nghiêm, Lâm Thiên Du nhíu mày cười, nhận lấy tấm chống thấm đặt lên mái nhà trước rồi mới nửa quỳ xuống ôm cổ hổ, dụi dụi vào vui vẻ:
"Đại Quýt thật chu đáo!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận