Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 278 - Bão chương mừng năm mới (18)




"Ít gạo, nhiều thịt, cũng ngon đấy chứ." Nghĩ vậy, Lâm Thiên Du rửa gạo trước, "Làm thêm hai cái bằng gạo nếp nữa nhé."
Bánh chưng bằng gạo nếp thì sẽ không cho các chú nhỏ ăn.
Cách làm cơm lam có nhiều, nhân bên trong cũng không bắt buộc.
Lâm Thiên Du chọn rau củ và thịt mình thích cắt nhỏ rồi trộn với gạo, thêm gia vị, cuối cùng rưới thêm ít nước tương cho đẹp màu, xào chín rồi đổ thẳng vào ống trúc là được.
Cô chọn ba loại dây buộc màu khác nhau, gạo nếp và gạo thơm riêng ra, còn phần cơm lam thịt chỉ thêm muối cho các chú, không thêm gia vị nào khác, dùng dây đỏ buộc chặt lá trúc ở đầu rồi đặt lên trên cùng.
Xong xuôi, nước sôi trong nồi cũng vừa tới, bỏ bánh chưng gạo nếp xuống nấu trước, còn hai loại kia để lên nồi hấp.
Khi chín cũng không vội lấy ra ăn, để nguội cho thấm gia vị càng ngon.
Lâm Thiên Du tắt bếp, dắt theo chú sói đồng cỏ nói: "Đi thôi, chúng ta đi kiểm tra trước đã, về ăn cơm sau."
"Ù ù!"
--Xe của trạm cứu hộ đã đợi sẵn dưới bãi đậu.
Bách Phong tự lái xe, thấy Lâm Thiên Du đi tới, anh liếc nhìn đồng hồ, hỏi: "Đến sớm vậy?"
"Vừa xong việc, nên tới sớm thôi." Lâm Thiên Du mở cửa xe trước, để chú sói leo lên, "Kiểm tra mất bao lâu?"
"Không mất nhiều thời gian đâu, chỉ làm đánh giá tổng quát và khám sức khỏe thôi, tôi thấy sói cũng không có vẻ gì là bệnh." Bách Phong có thể nói là đã chứng kiến quá trình phục hồi của chú sói.
Từ ánh mắt của nó, có thể thấy nó thoải mái và linh hoạt hơn nhiều so với lúc còn ở phòng mô phỏng môi trường đồng cỏ.
Vết thương đã khô vảy cũng không bị cắn nát ra nữa, có cảm giác lớp lông của nó cũng dày và mượt hơn.
Dù trong thời gian ngắn như thế thì không thể nào lông chú mọc nhanh đến vậy được. Nhưng nhìn bề ngoài, sự thay đổi rõ rệt trong thời gian ngắn khiến người ta vô cùng ngạc nhiên.
Bách Phong nói: "Cô chăm sóc nó rất tốt."
"Công lao của chú nhỏ nhiều hơn." Lâm Thiên Du kéo chú sói vào lòng vuốt ve, "Nó rất tích cực hợp tác điều trị."
Nghe vậy, Bách Phong bật cười, đấy không phải là hợp tác điều trị, mà là hợp tác với cô.
"Này, có chuyện muốn nói với cô." Bách Phong lái xe, có vẻ đang suy nghĩ gì đó, nên nói còn hơi ấp úng, "Cái đó...tên của sói đều có chữ đồng cỏ phải không."
"Vậy nên, môi trường sống tự nhiên của chúng là đồng cỏ. Ở rừng mưa này chỉ là tạm dừng chân thôi. Trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không sao, nhưng đôi khi, vấn đề sẽ càng lộ rõ hơn theo thời gian."
Bách Phong càng nói càng lúng túng, dù đây là quy trình xử lý bình thường, nhưng biết mối quan hệ giữa Lâm Thiên Du và chú sói thì anh có cảm giác mình như kẻ xấu.
Chà, đáng lẽ phải nhờ Bạc Thư Thục làm việc này.
Nghe vậy, phản ứng của Lâm Thiên Du lại rất bình tĩnh: "Tôi hiểu rồi."
"Chỉ...thế thôi á?" Bách Phong hơi ngạc nhiên.
"Anh nói đúng sự thật mà." Lâm Thiên Du xoa xoa đầu nhỏ, thỉnh thoảng lại day day cổ nó, "Hơn nữa, khi trở thành nhân viên chính thức, tôi có thể được điều động giữa các khu vực phải không? Lúc đó tôi vẫn có thể qua chơi với nó."
Và thêm nữa, mùa 2 của chương trình Hoang Dã cũng sẽ ở đồng cỏ mà, dù không điều động thì tháng tới tôi cũng sẽ qua đó.
Chỉ là xa nhau một thời gian thôi, rồi sẽ gặp lại mà.
Thấy vậy, Bách Phong thở phào nhẹ nhõm.
Trời biết, anh đã bắt đầu nghĩ, nếu Lâm Thiên Du cứ đòi để sói ở lại rừng mưa, anh sẽ phải làm thế nào để thuyết phục cô, rồi thương lượng với công ty thế nào.
Vì anh cảm thấy, thương lượng với Lâm Thiên Du thì rất có khả năng anh sẽ tự đầu hàng, giúp cô tìm cách giữ chú sói ở lại.
Giả sử không thể giữ được, hoặc thật sự để sói ở lại đây, mà sau này có chuyện gì xảy ra, anh sẽ phải chịu trách nhiệm.
Thật ra, chịu trách nhiệm cũng không sao, chính là Lâm Thiên Du rất yêu quý chú sói, nếu nó bị bệnh vì không thích nghi được với môi trường, rồi lạnh nhạt với cô thì sao.
Bách Phong nghĩ nhiều và rất rối, nếu không phải còn lái xe, chắc anh đã "đập đầu" vào kính chắn gió rồi.
Nhưng không ngờ Lâm Thiên Du không có ý định ép buộc gì cả, cô chấp nhận mọi thứ tự nhiên như vậy.
Bách Phong lén thở phào, cười nói: "Cô nghĩ vậy thì tốt quá rồi."
"Qua xem thử đi, biết đâu sẽ có xe vừa ý chứ." Bách Phong ra sức ca ngợi sếp cấp trên, "Những chiếc này đều do nhà máy của công ty chúng ta đóng, riêng cho cô ấy."
Ban đầu Lâm Thiên Du không để ý nhiều đến xe, "Khỏi phải làm phiền như vậy, đi bộ tập thể dục cũng rất tốt mà." Chạy bộ và đi bộ đều là những bài tập tốt cho sức khỏe, đi nhiều còn được tắm nắng.
Cô biết lái xe, nhưng cô gốc thì không. Và cũng không có bằng lái.
Chỉ không biết có cần bằng lái khi lái xe trong rừng không nhỉ, chắc cũng không có cảnh sát giao thông rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận