Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 677 - Ngọc trai đen to bằng bàn tay? (2)




"Kéc kéc!" Cú tuyết không đi săn cùng đại quân, thói quen săn mồi khác nhau, chim săn mồi bay nhanh có cách săn riêng.
Do từng bị Cú Bắc Cực suýt bắt đi, có tâm lý ám ảnh, nghe tiếng chim kêu, Hải cẩu Đốm nhỏ co rút cổ, nhưng phản ứng lại là con Cú Bắc Cực quen thuộc thì nó lại ngẩng đầu, hùng hổ la lên: "Ah!"
Im miệng!
Cú tuyết bay xoáy xuống đậu trên vai Lâm Thiên Du.
Chạm mắt Cú Bắc Cực, Hải cẩu Đốm nhỏ chớp chớp mắt, "Ah..."
Tôi bảo tôi sẽ im miệng mà.
Nghe Hải cẩu Đốm nhỏ thay đổi lời nói không chút do dự, Lâm Thiên Du bật cười: "Ha ha. Nhận thời thế là hải cẩu thông minh."
Hải cẩu Đốm nhỏ vẫy đuôi, "Ah!"
Đúng!
……
Tại căn cứ.
Yên tĩnh, không thấy khói bốc lên từ lửa.
Lúc này, mọi người vẫn còn ở ngoài thu thập đồ.
Lâm Thiên Du nói: "Để cá ở đó đi, tôi sẽ làm sau."
"Ừm..."
Lâm Thiên Du lợi dụng lúc nó không chú ý, vươn tay vuốt má Sói đầu đàn, rồi quay đi vào lều.
Sói đầu đàn vẫn cắn dây chưa buông, bị vuốt mặt xong còn đang phản ứng, tai chậm rãi rụt lại sau lưng.
Tiểu Dính nằm sấp xuống, chân trước cố gắng đẩy tới, từ từ tiến lại gần Sói đầu đàn, rồi há miệng cắn lấy nửa dưới sợi dây.
Sói đầu đàn hạ mắt xuống.
Tiểu Dính nằm trên chân mình, "Au au ư ư!"
Tới lượt em rồi tới lượt em!
...
Lâm Thiên Du về mở hộp thức ăn cho Gấu Bắc Cực, đổ vào bát nhỏ, tránh cho nó lép phải mép hộp sắc nhọn gây tổn thương đầu lưỡi.
Lâm Thiên Du đặt bát xuống: "Tuyết Đoàn, anh ăn trước đi, tôi đi gửi thức ăn."
"Au au!" Tuyết Đoàn bị mùi ngọt của đồ hộp thu hút, không rời mắt, liền cắn ngay nửa miếng đào.
Sắp xếp xong cho bọn lông xù, Lâm Thiên Du cầm theo canh cá nóng hổi và cá nướng đi gõ cửa lều băng của Phong Tĩnh Dã.
"Anh Phong." Lâm Thiên Du bọc cá nướng bằng lá cây, trên đảo cực bắc không có những tán lá rộng như các đảo khác, lá của những cây hiếm hoi cũng rất thưa, phải bọc nhiều lớp.
"Ừm?" Phong Tĩnh Dã mở cửa, đã thay đồ, tóc cũng khô ráo không còn dấu vết ướt nước, "Sao vậy?"
"Tôi bắt được nhiều cá trong lưới, anh thử món cá nướng lần này xem sao." Lâm Thiên Du đưa đồ cho anh, đầy ắp thức ăn cộng thêm hai con cá trên đỉnh, còn có thêm một hộp thuốc, nhìn rất nhiều.
Phong Tĩnh Dã thường xuyên trao đổi thức ăn với Lâm Thiên Du, ăn nhiều nhất là cá nướng và canh cá, anh cười nhận lấy: "Ngửi thơm quá."
Không phải lời nịnh hết, mùi tiêu và hạt tiêu trong lá không thể bọc kín, ở cửa hầm lều tạo thành vòm, không gian hẹp khiến mùi càng rõ.
Phong Tĩnh Dã liếc nhìn phía sau cô, hỏi: "Gấu Bắc Cực không về với em à?"
"Tuyết Đoàn ở nhà ăn hộp." Lâm Thiên Du nhếch mép "Tôi rất thích viên ngọc trai đen đó, cảm ơn anh."
Phong Tĩnh Dã định nói đùa về Gấu Bắc Cực một câu, nghe vậy dừng lại, môi mỏng hé rồi khép lại, nói nhẹ: "Thích thì tốt."
Ngón tay nắm hộp cơm trắng bệch, anh ho nhẹ một tiếng, giả vờ bình tĩnh, cố gắng nói giọng bình thản: "Cũng may phát hiện, nên tôi lặn xuống bắt thử, không ngờ thật sự có."
[Gọi là tình cờ ư, sau bao tính toán kỹ càng và suy nghĩ sâu sắc.]
[Đúng vậy, chỉ cần sai sót một chút trong tính toán nhiệt độ và độ sâu, sẽ không có tình cờ này.]
[Ngọc trai đen: Tôi sẽ không nói gì trước khi luật sư đến.]
[Trời ơi tôi thực sự bị làm ngọt ngào!!!]
Lâm Thiên Du híp mắt cười, không vạch trần lý do vụng về của anh.
Cô nhìn rõ tai Phong Tĩnh Dã càng lúc càng đỏ, hạ mắt, nén đi nụ cười, quan tâm nói: "Chú ý giữ ấm nhé, nếu khó chịu chỗ nào có thể đến tìm tôi, hộp phía trên có thuốc phòng cảm lạnh, nhớ ăn hai viên sau bữa ăn."
Phong Tĩnh Dã gật đầu: "Được."
Gửi đồ xong, Lâm Thiên Du cũng không ở lại nữa.
Phong Tĩnh Dã đóng sầm cửa, cánh cửa gỗ bằng phẳng ghép vừa khít vào cửa hầm vòm bị kéo mạnh sang hai centimet.
Trong lều băng tối mờ, chỉ còn tiếng tim đập "bùm bùm".
"Au au!"
Trận chiến giành dây leo thành giai đoạn quyết liệt, bầy sói và Sói đầu đàn đánh nhau túi bụi.
Mặc dù thể chất Tiểu Dính cũng mạnh mẽ, nhưng đánh với Sói đầu đàn, hai hiệp đấu, rõ ràng bị dẫn điểm.
Sói đầu đàn không có ý làm hại nó, cắn lấy cổ Tiểu Dính nhưng không siết chặt.
"Au au au!" Tiểu Dính vươn dài cổ gào lên.
Các con sói xung quanh cũng vây lại.
"Au ư!" Tiểu Dính dừng tiếng kêu, há mồm cắn tới đâu đánh tới đó.
Giống đánh nhau hơn là vui đùa.
Cắn tôi một phát tôi đá lại một cú, lộn xộn lắm.
Con sói bị thương đứng bên cạnh quan sát, chủ yếu né tránh, dùng chân không bị thương vung tuyết ném chúng.
"Au?!" Tiểu Dính bị tuyết bôi đầy mặt, quay đầu lao về phía con sói bị thương.
Lâm Thiên Du đang đi về, dọc đường nghe tiếng sói gào liên hồi, lại gần, thấy vài bóng trắng đã đánh lộn thành một đống.
Tiểu Dính tấn công lung tung, chân vẫy tuyết, chân trước lăn lộn nhanh chóng, tuyết cuốn cùng đất đá bắn tung tóe.
Lâm Thiên Du nhìn mấy con lăn lộn trong tuyết, né sang một bên tránh vết bẩn, cúi xuống bóp từng nắm tuyết, "Này các bạn!"
Nghe tiếng, sói đang đánh nhau dừng lại, cả Tiểu Dính đang đào hố cũng quay đầu lại.
Lâm Thiên Du nặn vài cục tuyết trong tay thành bóng, "Chúng ta ra ngoài ném tuyết đi!"
……
Bánh: Gian tình đã lồ lộ ra đấy rồi, mình để anh Phong gọi chị Du là “em” luôn nhóa :D

Bạn cần đăng nhập để bình luận