Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 544 - Thỏ Tôn và lửng mật, cả hai đều là những con vật tính khí nóng nảy (4)




Lâm Thiên Du tự thấy lần này đặt tên khá ổn, nhưng xem phản ứng trong danh sách bình luận liền cười: "Tôi đặt tên luôn rất ổn định mà."
Cô giơ tay vò lông cổ thỏ Tôn, "Yên Hoa, em thấy sao?"
Thỏ Tôn nháy mắt, "À?"
...
Khi xe của trạm cứu hộ tới, các chú sói thảo nguyên và Sư tử trắng đang ngủ trong nhà cũng thức dậy.
Bùi Chiêu mới bước xuống xe, đối diện ngay Sư tử trắng đi ra từ phòng bên cạnh, sáng nay chuyện Sư tử trắng cướp đồ ở chỗ đạo diễn anh ấy biết rồi, bất kì động vật nào tiến lại gần trạm cứu hộ, dù có trực hay không nhân viên đều phải cảnh giác.
May là chưa kịp Sư tử trắng thở hơi đe dọa, cửa phòng bên cạnh đã mở.
Bùi Chiêu nói: "Gặp lại rồi."
"Chiều tốt lành." Lâm Thiên Du chỉ bên phải, "Lửng mật ở bên đó, người nó đầy lông nhím."
"Ừ, tôi thấy trong livestream rồi." Bùi Chiêu cầm cái lồng sắt, bên cạnh treo hai đôi găng tay dày, dùng để bắt những con vật nhỏ khi chưa tiêm thuốc mê.
Để tránh khi bị hoảng sợ, chúng quay lại cắn anh ấy.
Bùi Chiêu cân nhắc nói: "Nhưng nó thế này có lẽ khó bắt lắm."
Người lửng mật cũng đầy lông nhím, Bùi Chiêu đã luyện tập kĩ năng bắt nhanh, chỉ sợ vùng vẫy va chạm vào lông nhím.
Bùi Chiêu cảm thấy bình thường thôi, chỉ sợ Lâm Thiên Du sẽ phiền lòng về cách thức đơn giản thô bạo, nên nhắc trước.
"Không sao, tôi đã thương lượng với nó rồi." Lâm Thiên Du đón lấy lồng sắt từ tay Bùi Chiêu, "Tôi làm là được rồi."
Bùi Chiêu xoa mũi, cảm giác ông anh đầu đinh không dễ thuyết phục cho lắm.
Đó là con vật đầy gai ngồi trên tảng đá ăn mật ong kìa.
Bùi Chiêu đi sau, giữ khoảng cách khá xa, sợ sự xuất hiện của mình khiến lửng mật đổi ý với Lâm Thiên Du, anh ấy dừng lại trước nhà gỗ, "Nhà cửa cô xây không tệ đấy."
Bùi Chiêu nhìn ngắm căn nhà, cảm nhận được Sư tử trắng cũng đang ngắm nghía mình, anh thực sự không dám quay đầu lại, sợ chỉ cần ánh mắt chạm nhau, bị Sư tử trắng hiểu lầm đó là thách thức rồi lao tới.
Hôm qua thấy cảnh ông chủ bị Sư tử trắng đuổi ghê ghớm, anh ấy vẫn còn nhớ.
Bùi Chiêu nói: "Khi chương trình kết thúc, cô lắp cho tôi mấy tấm pin năng lượng mặt trời, rồi đặt tủ lạnh, tủ đông và điều hòa vào đây."
Dù sao trong nhà rộng, có thể sắp xếp được thì sắp xếp hết.
Trời nóng nực, chắc chắn trong phòng điều hòa vẫn thoải mái nhất.
Như vậy ban đêm dù nhiệt độ hạ xuống cũng có thể bật sưởi ấm.
Tủ lạnh, tủ đông thì càng cơ bản.
Lâm Thiên Du nhướng mày, "Không có những thứ đó, tôi cũng sẽ thường xuyên ghé qua."
"Ha ha." Ý định của Bùi Chiêu bị lật tẩy, "À, tôi nghĩ, chòi của cô ở đảo thảo nguyên, về tiện nghi không thể tệ hơn đảo rừng mưa chứ."
Lâm Thiên Du mở ổ khóa lồng sắt, "Anh thế này không sợ Bách Phong gọi điện cho anh à?"
Bùi Chiêu phất tay, ngang nhiên nói: "Tôi không mang điện thoại khi tới đây, huống hồ anh ấy gọi tôi, cho dù anh ấy liên lạc ông chủ để gọi tôi, tôi cũng sẽ không nhận được tin tức gì."
Bách Phong: "Cút đi."
Bùi Chiêu: "???"
"Anh... Anh từ đâu ra? Anh vào kênh thoại của chúng tôi làm gì?!"
Nhân viên ngoại vụ của trạm cứu hộ phải mang theo điện đàm hoặc điện thoại là yêu cầu bắt buộc, hôm nay Bùi Chiêu cố ý không mang, chỉ mở kênh thoại trên xe, không ngờ Bách Phong lại kết nối vào kênh thoại của họ trên đảo!
Bách Phong cười lạnh.
Bùi Chiêu: "... "
Đấm anh một cú đi.
Lâm Thiên Du cầm lồng, ngồi bên cạnh lửng mật vẫn đang cố đào hố, "Đi nào anh bạn, chúng ta đi trạm cứu hộ."
Lửng mật ngẩng đầu lên từ hố, nhìn Lâm Thiên Du rồi nhìn cái lồng bên cạnh.
Lâm Thiên Du đẩy cửa ra hơn nữa, giải thích: "Anh vào trong đây, tiện đi xe, bên trong có đệm mềm, rất thoải mái."
Cô vỗ vỗ lớp đệm mềm và lớp xốp mỏng phía trên, đều rất êm.
Lửng mật lắc móng vuốt, không nói gì, cúi đầu bước vào.
Bùi Chiêu xem livestream, lồng sắt mang tới đều là loại nâng cao và mở rộng, nếu những cái gai trên người lửng mật không chạm vào thành bên trong lồng, bên trong vẫn có chút không gian di chuyển, không quá chật chội.
"Nằm yên đấy, đừng cựa quậy." Lâm Thiên Du đóng cửa lại.
Cánh cửa này chủ yếu để ngăn những con vật nhỏ chạy ra, lửng mật nằm yên sẽ không chạy giữa đường khi xe đang chạy, Lâm Thiên Du đóng cửa vì khi di chuyển, cánh cửa cứ đập vào lồng.
Lâm Thiên Du xách lồng lửng mật quay lại, vừa xoay người đã sững người, "Đoàn Tử?"
"Hả?" Bùi Chiêu vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng về phía nhà gỗ, "Sao vậy?"
Lâm Thiên Du tới nên anh ấy cuối cùng không cần giả làm pho tượng nữa, nhưng vừa quay đầu lại cũng đứng hình.
Cửa sau xe mở ra, nửa người Sư tử trắng nhét vào trong, vẫn cố gắng chui sâu hơn.
Bùi Chiêu: "???"
【Ha ha ha Đoàn Tử to thế chưa ngồi xe bao giờ, ngồi một chuyến xe đò có gì đâu!】
【Đúng đúng, cho nó ngồi, cho nó ngồi!】
【Nhân viên kia không biết ý tứ gì, lái chiếc xe nhỏ thế này, lần sau nhớ mang xe tải nghe chưa.】
【Khó chịu quá! Sư tử trắng của tôi đẹp trai thế, to con một chút có sao đâu. Động vật lông xù càng to mang ra ngoài càng oai phong mà!】

Bạn cần đăng nhập để bình luận