Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 659 - Tất cả sói tôi gặp đều rất hiền (2)




Sợi len treo trước mặt, báo tuyết nhỏ đang liếm chân bỗng dừng lại, vươn móng vuốt ra vồ một cái, sợi len phơi phới bay loạn, nó không bắt trúng, há miệng đuổi theo cạp lấy cạp để.
Lâm Thiên Du cầm đầu sợi len quấn quanh đầu báo tuyết nhỏ, vòng qua đôi tai nhỏ nhô lên.
Báo tuyết nhỏ ngửa đầu, đôi tai rung động, rồi lại rung động.
Lắc đầu qua lắc lại nhưng không lắc được xuống, đối mặt với đôi mắt cười của Lâm Thiên Du, nó kêu "Ú ú!" một tiếng, rồi lao vào lòng cô.
Lâm Thiên Du đón lấy, bế báo tuyết nhỏ lên đùi: “Tôi đang may chăn."
Đầu ngón tay quấn sợi len vuốt ve đầu báo tuyết nhỏ.
Muốn chăn dày hơn thì phải may vỏ chăn, cách một đoạn cố định lại để lỗ, nhét đầy lông thú vào rồi khâu kín, lặp lại như vậy, lông thú nhét bên trong sẽ không bị lộn xộn, cũng không bị tình trạng tụ một chỗ không giữ ấm.
Nhưng với nhiệt độ trong lều băng, cộng thêm các bé lông xù sưởi ấm bên cạnh, Lâm Thiên Du có thể bỏ qua bước này.
Lượng sợi chỉ còn lại không nhiều, cái kim len gỗ chỉ mới đan được vài mũi là hết.
Sáng sớm khi không ngủ được chăm sóc cho sói bị thương, cô đã nấu khá nhiều lông thú, bây giờ cũng đều khô rồi, chỉ chờ xoắn thành sợi chỉ là có thể dùng.
Lâm Thiên Du chạm nhẹ đầu kim len: “Theo tốc độ này, trước khi bão tuyết dừng, có thể dùng chiếc chăn mới."
Báo tuyết nhỏ liếm mũi, cuộn đuôi ngồi trên chiếc chăn chưa đan được hình dáng: “Ú!"
Dùng được rồi!
Cú tuyết và sói Bắc Cực sẽ không xảy ra xung đột gì, trừ khi một bên tấn công đột ngột, bên kia sẽ phản kích.
Bây giờ chung sống cùng một mái nhà, không khí vẫn rất hòa hợp.
Cú tuyết ăn xong thịt, đứng ở góc nó thích, lắc đầu một cái, quay mặt về phía tường.
Không biết là ngủ hay đang suy nghĩ, dù sao cũng rất im lặng.
Đối với sói Bắc Cực, mọi thứ trong lều băng đều rất mới lạ, chú ý tới đống lửa đang cháy, chứ không để ý nhiều tới cú tuyết.
Lâm Thiên Du đi tới bên cạnh nói: "Nếu nóng quá thì có thể vào phòng trong, nhiệt độ phòng ngăn giữa luôn thấp hơn chỗ này."
Cũng sợ sói Bắc Cực quen với môi trường lạnh khó chịu gần đống lửa.
Các bé lông xù trong nhà thường xuyên tiếp xúc với đống lửa, những thứ này đối với chúng cũng không quá xa lạ.
Sói Bắc Cực lùi về sau, thấy Lâm Thiên Du tới gần, đuôi vô thức vẫy đuôi: “Ú ú!"
Càng giống chó cảnh lớn trắng.
Lâm Thiên Du không nhịn được mỉm cười, tay đưa ra, rồi nhớ ra cô và con sói này chưa thân thiết lắm, không nên sờ lung tung.
Nhưng đúng lúc cô định rút tay lại, sói Bắc Cực chủ động tiến lên, đặt đầu vào lòng bàn tay cô, ngửa mặt lên, há miệng cười nhắm mắt lại: “Ú..."
Lâm Thiên Du: "!!!"
Lớp lông sói Bắc Cực có độ dày khác nhau, sờ lên cảm giác cũng chút khác biệt.
Ví dụ con sói trước mặt cô, cảm giác mềm mại dày đặc, năm ngón tay chìm vào lớp lông, lông gần như nuốt chửng cả mu bàn tay cô.
Sói Bắc Cực ngửa đầu lắc lư tứ tung một cách hồn nhiên, nhiệt tình không gì sánh bằng.
Lâm Thiên Du siết chặt năm ngón tay, cũng ôm nó dụi dụi: “Ngoan quá đi."
Nghe vậy sói càng dụi mạnh hơn.
Lâm Thiên Du cười nói: "Tất cả sói tôi gặp đều rất hiền, cả sói thảo nguyên lẫn sói Bắc Cực. Tôi may mắn quá."
[Chết cười, Lâm Lâm à, đừng nói sói nữa, chị gặp động vật nào mà không tính tình tốt chứ?]
[Nếu may mắn đó chia cho tôi một nửa, tôi sẵn sàng trúng xổ số tỷ phú cùng bằng cấp trường danh giá.]
[?Ừ được được, toàn những chuyện tốt lành mà chị độc chiếm hết, có thể mang theo tôi một chút không?]
...
Sói Bắc Cực trên bàn có vẻ hơi khó chịu, nó cử động bàn chân, nhưng thanh gỗ cố định hai chân trước khiến nó rất khó đứng dậy, mấy lần điều chỉnh nhưng không tìm được chỗ đặt chân ổn.
Lại cố làm nhẹ nhàng, lén lút xuống.
"Sao thế?" Lâm Thiên Du thấy sói bị thương trượt dần ra bên mép bàn, sợ nó rơi xuống nên đưa tay chắn lại: “Muốn xuống à? Nằm không thoải mái à? Hay khăn lau cọ vào chỗ nào?"
Lâm Thiên Du sờ lại cái khăn, trải rất phẳng.
Khăn lau nén chất lượng tốt, phơi khô cũng không cứng, không có lý do gì khiến nó nằm khó chịu.
Bị phát hiện, sói Bắc Cực dừng lại, cúi đầu xuống, mắt hướng xuống không dám nhìn cô, nhưng vẫn do dự đưa bàn chân ra.
Có vẻ vẫn muốn xuống.
"Chỗ nào khó chịu vậy?" Lâm Thiên Du cẩn thận tránh các vết thương trên người sói, bế nó lên: “Muốn đi đâu à? Để tôi bế cậu nhé?"
Cằm sói gác trên vai cô: “Ú..."
Một tiếng rất nhỏ, còn không bằng tiếng gió tuyết bên ngoài.
Nếu không chú ý quan sát sói Bắc Cực, Lâm Thiên Du có thể bỏ lỡ tiếng động này.
Nghe rõ sói Bắc Cực muốn gì, cô bật cười: “Cậu còn bị thương nặng, đừng vội săn bắt."
Không thể săn bắt, lại cứ tiêu hao thức ăn của bầy, sói Bắc Cực sẽ cảm thấy mình là gánh nặng cho bầy.
Cho nên dù vết thương chưa lành vẫn muốn ra ngoài săn.
Lâm Thiên Du bế sói Bắc Cực lên cân nhắc: “Nếu buồn chán thì chúng ta có thể đi dạo gần đây, săn bắt thì thôi đi, nhà còn nhiều thịt lắm, ăn hết đã rồi mới bắt thêm."
Ngoài ra còn có thịt khô nữa cơ mà.
Lâm Thiên Du lấy một miếng thịt khô còn hơi ẩm, chưa khô hẳn, đưa cho nó: “Đợi vết thương lành rồi mới bắt thỏ cho tôi nhé."
Sói Bắc Cực chớp mắt nhẹ nhàng, không ăn thịt khô, mà trả lời nghiêm túc: "Ú, ú ú!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận