Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 283 - Bão chương mừng năm mới (23)




"Hành khách ngồi vững nhé. Điểm đến là rừng trúc, khởi hành ngay!"
"Oác oác oác!"
Xe rừng nhiệt đới lao ra ngoài.
Để bảo quản, trong hộp sau ngoài trái cây còn có túi đá giữ lạnh.
Khi xe chạy vào bên trong, tốc độ của Lâm Thiên Du rõ ràng chậm lại.
Đường không bằng phẳng, mỗi khi xe đè qua vật gì sẽ có tiếng động lớn. Chạy nhanh, trái cây và túi đá dễ va đập vào nhau.
Nhưng tiếp xúc trực tiếp với thức ăn thì túi đá không ảnh hưởng.
Tuy nhiên, vỏ táo mỏng manh có thể bị tổn thương, thậm chí bầm nát.
Trái cây mang cho các bạn nhỏ cần phải đẹp đẽ tinh khiết.
Nghĩ vậy, Lâm Thiên Du lái càng nhẹ nhàng hơn.
Đi ngang qua bãi cỏ, mắt chó sói nhìn chằm chằm vào những con thỏ ngoài kia.
Chiếc xe rừng nhiệt đới lao qua khiến thỏ hoảng sợ co rúm vào hang. Không ngửi thấy mùi thú dữ, chúng lại thò đầu ra.
Không biết tự lúc nào, móng vuốt chó sói đã đặt trên thành cửa sổ.
Lâm Thiên Du chú ý thấy, hỏi nó: “Đi săn hả?”
“Ú ú...” Chó sói rung mình, vuốt trên ghế, có vẻ hồi hộp.
“Được rồi, nhớ quay lại tìm tôi trong rừng trúc nhé, đừng chạy lung tung.” Dù biết với khứu giác của nó, dù chạy xa nó vẫn có thể dò theo mùi hương mỏng manh để tìm đến, nhưng quan tâm vẫn là cần thiết.
“Ú ú!” Chó sói hất ngực.
Cởi dây an toàn, cửa xe mở ra, chó sói lặng lẽ, mắt nhắm chặt thỏ, đùi sau dùng sức đạp một cái, tiếp đất liền lao đến sát hang thỏ.
Khi chó sói đã áp sát, thỏ mới phản ứng lại, nhưng đã quá muộn để chạy trốn, mất mạng.
Thấy nó săn mồi thành công, Lâm Thiên Du mới đóng cửa xe lại, tiếp tục đi về hướng rừng trúc .
Khoảng cách đến rừng trúc không xa lắm, lái xe luồn lách qua những thân cây.
Xe dừng ở rìa rừng trúc .
Bên trong không có đường cho xe chạy vào, chứ đừng nói xe, ngay cả xe đạp cũng rất khó di chuyển, chỉ có ván trượt có thể trượt được vài bước.
Điều chỉnh hướng, mở toang hộp sau hướng vào rừng trúc .
Lâm Thiên Du xuống xe, nhìn đống trái cây rồi chạm nhẹ vào thiết bị livestream, suy nghĩ một chút rồi bật nút bật.
“Chào buổi chiều mọi người. Ăn trưa xong chưa?” Lâm Thiên Du cười toe toét. “Nhiều trái cây thế này, chị Lâm đi cướp trạm cứu hộ à?”
【Ăn rồi! Sao lại nhiều trái cây vậy, chị Lâm tới cướp trạm cứu hộ à?】
【Chương trình đã kết thúc rồi, lấy ít trái cây là chuyện bình thường thôi mà, đừng cứ la làng chuyện không có, nghe kỳ lắm, phải không anh bạn?】
【Đây là rừng trúc à? Tới thăm gấu con à?】
“Đúng vậy, hôm qua có nói sẽ mang đồ ăn cho gấu con mà. Vừa vặn tôi qua đây để gửi quà.” Lâm Thiên Du cầm chân giả và cái băng đô lên trước. “Chúng ở trong đó, rất nhút nhát, chắc không đi xa lắm đâu.”
Nhét băng đô vào túi chân giả rồi xách ba lô đầy ắp trái cây, còn bồng thêm quả dưa hấu nữa, Lâm Thiên Du mới bước vào trong.
Lần này đồ ăn nhiều thế này, chắc chắn các bạn nhỏ sẽ no nê.
“Gấu con?” Lâm Thiên Du chưa đặt tên cho gấu con nên chỉ gọi tạm thế.
Chúng chưa chắc đã biết mình là gấu con, cũng không hiểu ba chữ đó dùng để gọi chúng.
Nhưng nghe thấy giọng quen, gấu con sẽ tò mò bò ra xem.
Gọi cái gì không quan trọng, quan trọng là phát ra âm thanh để báo cho gấu con biết cô đến.
“Bạn nhỏ ơi... các em ở đâu vậy?” Lâm Thiên Du đi sâu vào trong, vừa đi vừa nói: “Chị mang đồ ngon cho các em này, muốn thử không?”
Nói xong, cô phát hiện ra gấu con đang nhòm ra từ sau thân tre, dò xét gì đó, thấy cô quay đầu lại liền lật đật rút đầu vào giả vờ như mình không tồn tại.
Trước tiên, trốn sau cây khi gặp nguy hiểm là cách xử lý rất thông minh.
Thứ hai, cần tìm thân cây đủ to.
Dù gấu con cũng không lớn lắm nhưng nếu nghĩ trốn sau thân trúc thì cũng hơi khó.
Xung quanh gốc trúc mọc đầy lông vàng nhạt.
Gấu con có lẽ nhận ra cô, nhưng do mùi hương lạ nên không dám lại gần.
Lâm Thiên Du đặt ba lô xuống, ngồi bệt tại chỗ: “Là chị đây mà bạn nhỏ. Mới gặp hôm qua thôi mà quên rồi à?”
Chú gấu mất một tai ôm cây gậy, lén lút nhìn cô bằng một mắt.
Lâm Thiên Du cũng không vội, để mặc nó quan sát.
Đã tìm thấy gấu con rồi, cũng nên cắt quả dưa hấu cô bồng từ nãy giờ.
Do chú ý kích thước miệng gấu con, Lâm Thiên Du cắt thành miếng tam giác rồi lại cắt thêm đôi nữa.
Gấu con do dự một hồi rồi mới từ bỏ việc phân tích mùi hương, tiến lại gần người quen thuộc.
“À...”
“Ừ, nào.” Lâm Thiên Du đưa nó miếng dưa hấu nhỏ, “Ăn thử đi. Bạn em đâu rồi? Gọi nó ra ăn chung đi.”
Gấu con há miệng ra, “Ú, ú!”
“Tìm thức ăn à?” Lâm Thiên Du gật đầu mà không hỏi thêm gì. “Ăn dưa trước đã.”
Những cái móng lông mềm vén miếng dưa lên có vẻ như ôm vào lòng, cắn nhẹ đầu nhọn nhọn phía trên, ăn rất là lễ phép. “A!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận