Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 669 - "Xin hỏi - Có phải ai đó làm rơi chim cánh cụt nhỏ này không?" (2)




Loại cá này hiếm thấy trên thị trường.
Phần lộ ra ngoài của cá hồi vây đỏ Bắc Cực, mắt cá đã lớn bằng nắm tay, không chớp mắt, lồi ra quay động, miệng cá há mở đóng lại, như đang mô phỏng cắn người.
"Cũng hung dữ đấy." Lâm Thiên Du không vội vã kéo nó ra, con cá lớn như vậy, muốn lấy ra chắc chắn phải mở rộng hố băng.
Nhưng cô không thể vừa đập băng vừa kéo cá hồi vây đỏ ra.
Chỉ cần một khe hở nhỏ là cá lớn này chắc chắn bơi đi ngay, khó kiểm soát phần thân dưới nước.
Lâm Thiên Du để lại cận cảnh mặt trước cá hồi vây đỏ cho phòng livestream, quay lại ăn cá nướng, cứ để con cá đó đấy.
Cô xé thịt trên lưng cá nướng, cá tẩm gia vị rất thơm, mép thì cháy cứng: “Vẫn là cá tươi ngon nhất."
So với cá đã thu gom trước đây, cá biển tươi không biết khác chỗ nào, nhưng ăn vào cảm giác rất dễ phân biệt.
Chim cánh cụt thấy Lâm Thiên Du chỉ nhìn qua con cá rồi quay lại, mắt chớp đi chớp lại, có vẻ nghĩ ra điều gì, lạch bạch chạy tới, vòng ra phía sau, mổ vào đầu cá, cố sức kéo.
Chỉ là... vóc dáng chim cánh cụt và cá hồi vây đỏ quá chênh lệch, kéo cá ra khỏi hố là chuyện muốn mà không được.
Chim cánh cụt cắn chặt, người ngửa ra sau, nghiêng mà không ngã xuống, trong chốc lát, cảnh tượng như đóng băng lại vậy.
Lâm Thiên Du moi xương lớn ra khỏi cá nướng, liếc nhìn chim cánh cụt ganh đua với cá lớn: “Cẩn thận đừng ngã nhé."
Vừa dứt lời, mỏ chim cánh cụt trượt khỏi đầu cá, tư thế ngửa ra sau không kịp phản ứng, mỏ vừa buông ra, chim cánh cụt đã ngã cái rẹt.
'Bịch' một tiếng rơi xuống tuyết.
Tuyết xung quanh hố băng đã dọn sạch nên không dày, chỉ đỡ được phần nào cho chim cánh cụt.
Nhưng lăn một vòng rồi đứng dậy, chim cánh cụt vẫn dính khá nhiều tuyết, bị ngã hơi choáng váng, nếu đôi cánh tiến hóa thành chân trước dài hơn, lúc này chắc đã bắt đầu xoa sau gáy rồi.
[Chị Lâm nói ra là xảy ra.]
[Ha ha ha, mắt nó gần bằng mắt cô rồi còn muốn kéo ra. Thân hình nhỏ nhưng chí lớn.]
[Tôi còn không dám tưởng tượng nuôi sinh vật nhỏ thế này trong bể cá nhà mình, tôi sẽ vui đến mức nào.]
[Chọt đầu một cái là khóc lâu lắm đấy.]
...
Chim cánh cụt cố gắng hết sức, kéo lắc mãi mà vẫn không kéo được cá ra.
Nó mệt đến thở hổn hển, cái bụng nhồi đầy cá lên xuống.
Lâm Thiên Du ăn xong cá, lau tay bằng tuyết: “Đừng chơi nữa nhóc, qua đây với chị, chị đưa em về nhà."
Trước đây cô không thấy chim cánh cụt ở đây, có lẽ vì hải cẩu, chim cánh cụt tránh khu vực này.
Thời gian bão tuyết, hải cẩu không tới đây tắm nắng, mới có cơ hội cho chim cánh cụt di chuyển, chỉ là vừa hết tuyết, chúng lại đi mất.
Lâm Thiên Du đeo găng tay, bên trong đã được hong nóng lâu: “Đi thôi, em chỉ đường nhé."
"A!"
Chim cánh cụt nhận lệnh, cúi đầu đi trước.
Sói Bắc Cực đi cạnh Lâm Thiên Du.
Tấm ván đựng cá và ba lô thì để nguyên tại chỗ, cá còn một nửa chưa làm xong, quay lại còn phải tiếp tục.
...
"Em từng thấy chim hải âu lớn không?" Lâm Thiên Du nhìn bóng lưng chim cánh cụt không nhịn được hỏi.
Chim cánh cụt ngước đầu lên, mắt tròn xoe mơ hồ: “A?"
Có vẻ không biết rồi.
"Hải âu lớn trông giống các em lắm, có cơ hội cho các em gặp mặt nhau. " Lâm Thiên Du nhếch môi, không biết chim cánh cụt và chim hải âu gặp nhau sẽ thế nào, có tò mò sinh vật lạ mà trông giống mình không.
Động vật không có gương, chúng chỉ biết hình dáng của mình qua mặt nước, vốn đã rất giống, liếc nhìn qua chung chung càng giống thêm.
Lâm Thiên Du xoa đầu chim cánh cụt: “Nào, chị bế em nhé."
Vượt qua mặt băng nứt toác, leo lên dốc.
Chim cánh cụt đi bằng trên đất phẳng còn mệt rồi, dốc này tất nhiên không thể lên.
Sói Bắc Cực bị thương nhưng sức khỏe vẫn tốt, đi chỗ này như đi bình thường, lao lên không vấp ngã, còn dừng lại quan sát thỉnh thoảng.
Lâm Thiên Du một tay ôm chim cánh cụt, một tay cầm gậy, cố đi theo vết chân sói Bắc Cực: “Có vẻ tôi nghe thấy tiếng chim cánh cụt rồi?"
Mới đi chưa xa, quay đầu vẫn có thể thấy đống cá trải ra phía dưới, mới leo lên dốc.
"A!" Chim cánh cụt rõ ràng cũng nghe thấy.
Là tiếng của bạn bè quen biết, nó hăng hái đáp lại, cho dù bạn không nói chuyện với nó, nó vẫn cứ 'A a' kêu không ngừng.
Lâm Thiên Du đi lên trên, vừa định suy nghĩ cách trượt xuống, kết quả vừa nhô đầu ra, dưới đáy chim cánh cụt đồng loạt ngẩng đầu lên, lập tức, vô số đôi mắt nhìn về phía cô.
Tiếng chim cánh cụt im bặt.
"... "
Xuống như thế này, sợ gây hoảng loạn cho đàn chim cánh cụt mất.
Lâm Thiên Du nghĩ ngợi, bế chim cánh cụt trong tay lên, hai tay giơ lên khỏi sườn dốc, đồng thời quay đầu hỏi:
"Xin hỏi - Có phải ai đó làm rơi chim cánh cụt nhỏ này không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận