Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 621 - Báo tuyết nhỏ săn mồi (1)




“Đừng khách khí.” Lâm Thiên Du thấy vậy, lại đẩy thịt ra phía trước thêm chút nữa: “Bên ngoài trời lạnh, để thêm một chút sẽ lại đông cứng mất.”
Dùng gậy đẩy như vậy, miếng thịt gần như đã đến ngay trước mặt báo tuyết nhỏ.
Động vật cũng sẽ tỏ ra rất bận rộn khi không biết phải làm gì, báo tuyết nhỏ cứng nhắc vẫy vẫy đuôi, tuy nhiên đuôi bị móng vuốt đè xuống, nó cố gắng vẫy nhẹ đầu đuôi, ngửi ngửi miếng thịt gần kề.
Không đun sôi với nước, tất cả đều tươi, sau khi tan đông mùi máu tươi bắt đầu bay ra.
Dưới ánh mắt dịu dàng của Lâm Thiên Du, báo tuyết nhỏ từ từ há miệng, cắn một miếng ở mép thịt.
Thịt mềm mại có kết cấu tốt hơn thịt đông cứng rất nhiều.
Sau khi cắn một miếng, báo tuyết nhỏ nhai vội rồi nuốt luôn, liền sau đó cắn thêm một miếng lớn nữa. So với miếng thử đầu tiên, những miếng sau rõ ràng nó ăn nhanh hơn rất nhiều.
Lâm Thiên Du đẩy nước ấm lại gần: “Ăn chậm thôi kẻo nghẹn.”
Những chiếc răng sắc nhọn dễ dàng nghiền nát thịt, báo tuyết nhỏ ăn rất hăng hái, nghiêng đầu dùng răng bên cạnh để cắn.
Báo tuyết được gọi là “Vua của dãy núi tuyết”.
Chỉ là một con báo nhỏ chưa phát triển hoàn toàn, có lẽ nó có thể theo sau những loài thú lớn hung dữ như gấu Bắc Cực, ăn thịt chúng để lại.
Nhưng với tính cách của báo tuyết, nó không có khả năng làm như vậy.
Thịt hải cẩu tươi ngon mềm mại, báo tuyết nhỏ lang thang một mình không thể ăn được, may mắn tìm được cũng chỉ là những miếng đông cứng.
Báo tuyết nhỏ nuốt trọn một miếng thịt lớn, có vẻ như bị nghẹn, nó nuốt ừng ực hai cái cho trôi rồi cúi đầu uống nước.
[Mùi thịt thơm quá đi.]
[Thịt hải cẩu ngon đến vậy sao, nhìn nó ăn làm tôi cũng muốn ăn thử một miếng.]
[Không hiểu sao cảm thấy nhìn những chú gấu ăn cực kỳ thư giãn, dù chỉ ngồi xem chúng ăn cả ngày tôi cũng có thể chịu được.]
[Với tốc độ này, báo tuyết nhỏ có lẽ sẽ lớn lên trước khi chương trình kết thúc, loài mèo tích mỡ rất nhanh.]
Biết tìm thức ăn, nhìn thấy thức ăn có thể tự ăn là tốt rồi.
Lâm Thiên Du đứng ở cửa một lúc, bàn tay nắm dây kéo áo lông vũ cứng đơ, bỏng giá vẫn rất nguy hiểm, cô luôn chú ý tình trạng bàn tay của mình, đứng dậy định vào trong nhưng lại dừng bước, quay đầu nói: “Cứ ăn đi, tôi đi lấy thứ gì đó.”
Chỉ nói một câu, Lâm Thiên Du không nghĩ sẽ có phản hồi, tuy nhiên ngay khi cô đứng dậy, báo tuyết đã nuốt miếng thịt trong miệng xuống: “Ù...”
Lâm Thiên Du nhếch môi cười, vỗ về: “Ngoan.”
Ngồi bên lò than hồng sưởi ấm.
Cô ôm chén nước nóng thổi nhẹ, uống mấy ngụm dọc theo mép chén, rồi cầm nửa miếng bánh quy nén và một hộp thịt hộp còn lại.
Hôm nay cả buổi sáng đều chờ ở nhà, thấy gần đến trưa rồi.
Lâm Thiên Du sáng sớm đã ăn khá nhạt, bây giờ cũng nấu cho mình một tô canh thịt, không nấu trong nhà mà ngoài trời, chỗ lò than hồng trước đó.
Cô ngồi bên ngoài, đối diện với phía báo tuyết nhỏ, mặc dù có chút khoảng cách nhưng xét về tổng thể thì cũng coi như cùng ăn trưa với nhau rồi.
Canh thịt từ hộp thịt hộp nấu ra, hương vị vẫn như mọi khi, ăn trưa xong Lâm Thiên Du nói: “Thức ăn ở đây vẫn còn đơn điệu.”
Ngoài cá thì chỉ có thịt, muốn ăn rau xanh chỉ có thể đào cỏ dại hoặc tìm tảo.
Lâm Thiên Du suy nghĩ tìm thêm một chút thức ăn nào đó để làm phong phú thêm thực đơn.
Những chú lông xù quen ăn thịt, có thể ăn cả bữa.
Nhưng người không được, ăn thịt hàng ngày, chỉ ăn thịt cũng sẽ ngán.
Canh thịt của Lâm Thiên Du mới ăn được một nửa thì thịt của báo tuyết nhỏ đã hết rồi, nó chỉ ăn cá và một miếng thịt, còn một miếng lớn kia nó không đụng tới.
Có lẽ là no rồi.
Báo tuyết nhỏ ngồi không xa liếm lông, loài mèo sau khi ăn xong đều sẽ tự vệ sinh lông như vậy.
Lâm Thiên Du cắn một góc bánh quy nén: “Lần sau qua đây tôi pha sữa bột cho cậu uống.”
Sữa bột nhận được từ trạm cứu hộ đã gửi xuống rồi, nói đúng ra... không thể gọi là nhận.
Chỉ là lúc đó cô vô tình đề cập trên sóng trực tiếp, sau đó đã nhận được tin nhắn từ nhân viên trạm cứu hộ, xác định thời gian giao hàng.
Lâm Thiên Du hắng giọng, bánh quy nén bị đông cứng không còn chút mùi mạch nha nào, nuốt xuống cũng hơi khô cổ, cảm giác khác với ăn cát chắc cũng chỉ là trên bao bì túi bánh quy nén có in chữ “thực phẩm” mà thôi.
Canh thịt át đi phần nào mùi vị của bánh quy nén, cũng được đấy.
“Khi ăn lần trước cảm thấy vị nó cũng ổn mà.” Lâm Thiên Du nghi ngờ lật túi bánh quy, quả nhiên trong lớp cuộn lại phát hiện một dòng chữ nhỏ “nguyên vị”: “Nguyên vị không ngon như lần trước.”
Nói vậy xong cô vẫn cắn thêm một miếng bánh quy nén, ngẩng đầu thấy báo tuyết nhỏ đã đứng dậy: “Đi rồi hả?”
Báo tuyết nhỏ lắc lắc đôi tai: “Gầm...” Chỉ kêu một tiếng nhẹ rồi chạy đi vội vàng.
Có vẻ như muốn đi lẻn đi, không ngờ bị phát hiện nên chạy đi còn hơi lúng túng.
Thịt vẫn còn nguyên tại chỗ.
Lâm Thiên Du hô to: “Thịt tôi cất giúp cậu, nhớ qua ăn tiếp đấy.”
Báo tuyết nhỏ chạy xa rồi.
Lâm Thiên Du đặt bát xuống, vỗ vỗ tuyết trên người, đặt miếng thịt còn lại của báo tuyết nhỏ vào tủ đông, còn vũng máu dưới đất cũng lấy tuyết xung quanh lấp lên, rồi giẫm hai cái cho nén chặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận