Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 472 - Con hươu cao cổ đáp lại bằng cách ngẩng đầu lên, "Ù ù..." (5)




【Không đợi đội cứu hộ nữa à?】
【Nói đến, đạo diễn đâu rồi, đội cứu hộ chưa tới mà Tô đạo diễn phải chịu trách nhiệm đấy.】
【Chờ chút, có ai thấy chị Lâm liên lạc với đội cứu hộ chưa đấy, thế này chỉ nói bằng miệng là cứu hộ thì coi như thua à?】
Ánh nắng hơi gay gắt, Lâm Thiên Du giơ tay che trán, dòng danh sách bình luận bay nhanh đến mức cô khó mở mắt ra được. Cô mở miệng giải thích: "Tôi nói chờ đội cứu hộ là chờ sói con đấy." Nếu tìm Tô đạo diễn thì cô ấy chắc chắn sẽ nhắn tin liên lạc rồi.
Lâm Thiên Du hít sâu một hơi, lật người nằm úp lên sói thảo nguyên, "Ù ù... mệt quá, sói à cõng tôi về đi."
Sói thảo nguyên liếm liếm má cô rồi giả bộ sắp đứng dậy.
Lâm Thiên Du vội vàng ôm sói con lại, cười nói: "Đùa thôi mà, nằm với tôi một lúc nữa thôi."
Mẹ hươu cao cổ là người đầu tiên chạy tới, cúi đầu đẩy con hươu nằm dưới đất.
Sau nó là một đàn hươu cao cổ.
Hươu cao cổ là loài động vật nhút nhát, tốt bụng, sức chiến đấu không mạnh, gặp kẻ thù sẽ chạy ngay.
Lúc vừa rồi đánh nhau với sói thảo nguyên, chúng cũng nhận ra sói thảo nguyên không có ý định làm hại chúng, nên bây giờ nhìn thấy sói thảo nguyên nằm trên đất, vẫn có vài con hươu chủ động tiến lại gần.
Con hươu bé kêu "e ét, e ét" không ngừng.
Trong đàn, một con hươu có vẻ địa vị không thấp tiến lại gần Lâm Thiên Du, kêu nhẹ một tiếng.
"Cảm ơn các bạn, thấy vậy thì phải giúp mới được." Lâm Thiên Du dựa tay đứng dậy, vết thương nhỏ vẫn hơi đau, cô ra hiệu cho sói Truy Phong tới gần, nước trong túi đã nguội nhưng do thời tiết nên nước nóng hạ nhiệt vẫn còn ấm, không lạnh. May là lần này Sư Tử Trắng giúp cô múc nước, không có thêm trái cây, nếu không sẽ không rửa vết thương được.
Với màu nước sông như thế này, lúc không bị thương còn khó khăn để rửa tay huống hồ bây giờ...
Lâm Thiên Du dùng nước rửa hai lần, có vẻ không sao.
Cũng không có vết thương lớn nào cả, chỉ xây xát một chút, không rõ ràng.
Đàn hươu cao cổ vẫn quanh quẩn không đi.
Lâm Thiên Du cũng đã đỡ, đứng dậy cuộn dây nói: "Mấy bạn cứ tiếp tục đi đi, tôi cũng phải đi rồi."
Con hươu lớn hơi nghiêng đầu, "Ù ù..."
Hươu cao cổ các lứa tuổi khác nhau có thể phát ra những âm thanh khác nhau, trong trẻo hay trầm ấm đều có thể.
Lâm Thiên Du vén ống quần lên, nói: "Đi về hướng tây, tôi đi tìm đồng nghiệp của mình."
Bị giữ lại như thế này, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Lâm Thiên Du nói: "Đi thôi."
Tuy nhiên, cô vừa quay đi thì hươu cao cổ liền cúi xuống kêu một tiếng.
Lâm Thiên Du sửng sốt, "Bạn... đưa tôi à?"
--- Nắng chiều cao ngất, mặc áo ngắn tay đi dưới ánh nắng có thể bị phỏng một lớp da.
Cung Hâm Minh tựa lưng vào gốc cây lớn, bẻ một chiếc lá chuối khổng lồ quạt gió, từ xa thấy hươu cao cổ ló đầu ra từ bìa rừng.
Anh giơ tay dùng lá chuối vỗ vỗ bên cạnh Hàng Tư Tư, "Tư Tư, phía trước có phải là hươu cao cổ không?"
Hàng Tư Tư đang uống nước dừa, dựa vào balo ngẩng đầu lên, chiếc lá trên đầu trượt xuống, cô mở mắt đang ngái ngủ. "Nhiều hươu cao cổ quá."
Mặt đất nóng như đang hừng hực, khiến cảnh vật nhòe đi.
Hàng Tư Tư thường chỉ nhìn thấy hươu cao cổ qua hàng rào ở sở thú, bây giờ là lần đầu tiên nhìn thấy hươu hoang dã ngoài tự nhiên, cô hơi phấn khích.
Nhưng ngồi nhìn một lúc, Hàng Tư Tư chợt nhận ra có gì đó không đúng, nhíu mày, ngạc nhiên hỏi: "Sao chúng có vẻ đi về phía chúng ta thế?"
Vu Linh Vũ hít một hơi lạnh, "Cô nói vậy, có vẻ thật đấy..."
Ấn Hữu Lâm đứng dậy, nhìn quanh, "Ở đây có thức ăn của hươu cao cổ sao mà chúng cứ lao thẳng tới vậy?"
Khách mời ngồi dưới gốc cây mặt mũi mất tự nhiên.
Chứng kiến đàn hươu cao cổ từ từ tiến lại gần, Hàng Tư Tư và Ấn Hữu Lâm liếc nhìn nhau, có vẻ như đang hỏi có nên chạy không.
Nếu là đàn sư tử, chắc chắn họ sẽ chạy ngay mà không do dự, nhưng với hươu cao cổ thì có vẻ sẽ không tấn công con người vô cớ.
Hàng Tư Tư bỗng hỏi: "Không lẽ ai đó trong các anh đã làm mất lòng hươu cao cổ à?"
Động vật đều có linh tính, nếu thật sự có ai đó vô tình khiến hươu cao cổ tức giận, thì con nai non bé nhỏ bị bắt nạt khi trở về đàn có thể sẽ dẫn bạn bè quay lại trả thù.
Đàn động vật ăn thịt thường là như vậy, chỉ không biết đàn hươu cao cổ có giống thế không.
Nhưng bây giờ... ngoài giả thuyết này ra thì có vẻ không có lời giải thích hợp lý nào khác.
Cung Hâm Minh lắc đầu, "Tôi chỉ từng làm mất lòng sói xám thôi."
Các khách mời còn lại cũng không có tiếp xúc gì với động vật.
Đang nghi ngờ thì Hàng Tư Tư bỗng nói: "Con hươu dẫn đầu có phải có người cỡi trên lưng không?"
Ấn Hữu Lâm giơ tay che mắt, cũng nhận ra bất thường, kinh ngạc nói: "Chẳng những có người, sao trong đàn hươu cao cổ còn có cả sói? Ngựa vằn cũng ở bên trong nữa?"
Khoảng cách gần lại rồi.
Lâm Thiên Du nghiêng mình sau lưng hươu cao cổ, lộ ra bản thân bị che khuất bởi cổ hươu, "Xin chào, mọi người buổi chiều tốt lành!"
Hươu cao cổ đáp lại ngẩng đầu lên, "Ù ù..."
Buổi chiều tốt lành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận