Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 450 - Sư tử trắng còn đang lo ăn nó sẽ hỏng luôn cái não kìa! (1)




*(Note trước khi vào chương: Trong chương này có sự xuất hiện của một loài vật có tên là Thỏ Tôn. Đối với nhiều bạn đọc, loài vật này rất xa lạ cho nên dịch giả xin giải thích:
Thỏ Tôn (兔狲), gọi là Thỏ nhưng thực ra nó là một loại mèo rừng sống ở vùng thảo nguyên của Trung Quốc, tên khoa học là Otocolobus manul hay còn gọi là mèo Manul. Hình ảnh chi tiết các bạn có thể search GG nha!)
……
*Lâm Thiên Du nhướn mày, "Này, anh..." Truy Phong không đợi cô nói hết câu, đã tăng tốc lao thẳng ra ngoài.
Tay Lâm Thiên Du vốn đặt trên cổ ngựa vằn bỗng trống không, lơ lửng giữa không trung.
Con ngựa vằn chạy ra ngoài dừng lại không xa, nằm ngang qua thân mình trước mặt cô, lắc lư bốn chân đạp những bước nhỏ trên mặt đất.
Lâm Thiên Du vén tay áo lên, "Dám chạy à, coi chừng tôi đuổi đấy!" Nói rồi, cô làm động tác sẽ đuổi theo.
Truy Phong lắc đầu một cái, không quay đầu lại mà chạy thẳng tiếp.
[Ha ha ha... nham nhở thật đấy.]
[Xem mà tôi muốn đuổi theo cho nó một cú đá.]
Ngựa vằn ban đêm cũng không dám phóng uế lung tung, biết đâu lúc đó sẽ bị một con thú dữ nào đó ẩn nấp trong bóng tối nhắm mục tiêu, say mê chạy như vậy, ngựa vằn sẽ không thể nhìn thấy con thú lao ra từ hướng nào.
Lâm Thiên Du đi theo phía sau, thoáng nhìn thấy sau lưng ngựa vằn, những cành cây bỗng gãy gục xuống, cụp xuống góc 90 độ. Ban đầu tưởng là ngựa vằn vô tình va vào, nhìn kỹ mới thấy là con thằn lằn đang treo lủng lẳng, cái đuôi quấn lấy cành cây, không trèo lên được nên treo ngược như vậy.
Cô nhặt một cành cây dài gần một mét gần đó, giơ cao lên đỡ phía dưới con thằn lằn.
Có cành cây khác để bám, thằn lằn cố gắng thả đuôi ra rồi leo lên.
Lâm Thiên Du lại đưa thằn lằn lên một cành cây cao hơn bên kia, đợi nó bám vững rồi mới ném cành cây đi, quay người đuổi theo ngựa vằn.
Truy Phong chạy phía trước, chú ý thấy không có ai đằng sau nên cố ý dừng lại, thấy Lâm Thiên Du thì mới chạy tiếp.
Tuy nhiên, ngay sau đó Truy Phong dường như nhìn thấy điều gì đó kinh khủng, không nói hai lời quay đầu chạy ngược trở lại, phanh gấp khi rẽ ngoặt, móng guốc cào trên mặt đất hai vệt, suýt nữa ngã sấp mặt xuống.
Cố gắng ổn định thế người, xoay tròn không hề kêu một tiếng.
"Sao thế?" Lâm Thiên Du đỡ nó một cái, ngựa vằn liên tục lắc đầu, vội vàng không chịu nổi, còn cố cắn áo Lâm Thiên Du kéo cô quay trở về.
Vài tiếng kêu thét của động vật vang lên giữa đêm khuya trên đồng cỏ rộng lớn.
Nhưng Lâm Thiên Du nhìn xung quanh chẳng thấy gì cả, chỉ là một khoảng đất trống.
‘Xoẹt-' Dưới sự nỗ lực không mệt mỏi của Truy Phong, chiếc áo mà Lâm Thiên Du phải giặt mỗi ngày của cô, từ áo phông biến thành áo cộc tay.
"..."
Nhớ lại chiếc áo len đang làm dở ở nhà và bộ đồ khác mới phơi, ánh mắt Lâm Thiên Du híp lại.
Truy Phong lập tức không vội nữa.
Vẻ hoảng hốt như phía sau đuôi có sư tử đang đuổi trước đó cũng biến mất sạch sẽ, ngựa vằn cười toe toét, cúi đầu xuống nhún nhường, chỉ để lộ đôi mắt to cười trừ trên gương mặt đầy nịnh nọt.
[Ha ha ha, trả một chút đi Truy Phong ạ!]
[Đúng là, để mọi người quên đi một điều kinh khủng, phải dùng một điều kinh khủng hơn để che đậy.]
Truy Phong nhắm mắt lại, đã nghĩ ra phần nào làm áo phần nào làm quần rồi.]
Lâm Thiên Du đẩy con ngựa vằn đang cố tới gần ra, nhìn mảnh vải bị xé toạc đi một nửa, nghĩ một lát vẫn quấn quanh thành khố rồi buộc lại trên áo, dù sao cũng là miếng vải.
Tự làm miếng vải trong rừng quá khó.
Vỗ vỗ ống tay áo, chiếu đèn pin nhìn kỹ, trông cũng được, không rách rưới mà còn giống làm một kiểu mới.
Lâm Thiên Du hỏi: "Lúc nãy nhìn thấy cái gì thế?"
Con ngựa vằn nhà cô có thể xem là gan lỳ, thường xuyên ở cùng bầy sói, báo hoa mai nên chắc chắn phải gan lì rồi, chỉ là tính cách hơi nông nổi thôi.
"Ú ù."
Có vẻ thực sự là một con thú rất đáng sợ, ngựa vằn còn không dám nói to nữa.
Tuy nhiên...
Lâm Thiên Du ho nhẹ một tiếng khi ngựa vằn cố gắng quay đầu trở về theo lối cũ: "Truy Phong à, đã tới rồi đó."
Ngựa vằn: "?"
--- Không xa là một đống đất, một gò đất thụt lên đột ngột giữa đồng cỏ.
Cỏ cao tới nửa người, nếu nằm xuống sẽ hoàn toàn che khuất người, nhưng cách ẩn nấp như vậy chỉ phù hợp khi nhìn thẳng tới, còn nhìn từ trên xuống thì không được.
Lâm Thiên Du nằm sát mép gò đất, mùi bạc hà thoang thoảng của thuốc trừ côn trùng đã tan đi gần hết.
Không biết đã nằm chờ bao lâu, tầm mắt chỉ thấy yên tĩnh. Ngoài gió thổi đỉnh cỏ rung rinh, không thấy thỏ hay con vật nào chạy ra cả.
"Ở đây không có gì hết." Cô dựa cằm trên lòng bàn tay, ngẩng đầu lên nhưng tầm nhìn vẫn thế.
Vậy Truy Phong lúc nãy bị dọa thành thế nào?
Dưới ánh mắt hoài nghi của Lâm Thiên Du, Truy Phong dùng móng guốc đập xuống đất, ngựa vằn không quen bò sát tiến lên nên bò rất chậm, thế nhưng, đập chân xuống đất vẫn hết sức mạnh mẽ.
Lần này Truy Phong không nói gì, có lẽ vì quá gần nên rất cẩn thận, và liên tục ngẩng đầu lên, dùng cằm chỉ hướng, ra hiệu cho Lâm Thiên Du nhìn về phía đó.
Theo hướng Truy Phong chỉ, Lâm Thiên Du nhíu mày nhìn chăm chú, sau một lúc mới phát hiện thứ trông giống như tảng đá lớn kia đang cử động.
Nó đang cắn cái gì trong miệng - là một con sóc?
Ánh sáng quá tối, Lâm Thiên Du cũng không thể nhìn rõ, lại không thể chiếu đèn pin thẳng về phía đó.
Lâm Thiên Du nói khẽ: "Có vẻ là một con Thỏ Tôn."
Nói vừa nói, cô vừa bò tới gần thêm chút nữa, con Thỏ Tôn cắn con sóc di chuyển, với kích thước của nó thì sóc là con mồi khá lớn, cắn như vậy từ từ bước đi, đôi khi cũng dẫm phải đuôi con mồi, lúc đó Thỏ Tôn sẽ dừng lại rồi cắn chặt lấy con mồi trong miệng, chẳng mảy may vội vã, từ tốn tìm chỗ dùng bữa.
"Thực sự là một con Thỏ Tôn mà."*

Bạn cần đăng nhập để bình luận