Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 535 - "Sssss... đừng cắn tôi mà, tôi chỉ có một bàn tay thì làm sao nấu canh cá chứ." (2)




Lâm Thiên Du thu gom lông rụng trong nhà lại, không cố chấp chỉ dùng lông cừu.
Thực tế là lượng lông cừu không đủ, lấy lông từ quá nhiều cừu cho một bộ quần áo cũng mất công.
Lông động vật có độ bóng và cảm giác tốt đều có thể dùng để dệt áo len.
Lâm Thiên Du bây giờ cũng đã thu gom được khá nhiều chỉ, dệt một bộ đủ rồi, "Chắc khi kết thúc đảo thảo nguyên sẽ không có event rút thăm thảm lông nữa."
Vì hầu hết lông đã bị cô dùng hết, chỉ còn dây chỉ, tất nhiên sẽ không còn lông dư thừa để làm thảm lông nữa.
Lông động vật trong nhà màu sắc không giống nhau, sợi chỉ kết từ chúng khó mà xác định màu, nhưng có chỉ dùng đã rất tốt rồi, Lâm Thiên Du cũng không quan tâm màu sắc.
Một phần áo dệt xong rồi vẫn phải đo đong tiếp tục dệt xuống dưới, không thể nhỏ quá.
Bên ngoài tuy mưa nhưng ánh sáng vẫn không bị ảnh hưởng, thậm chí không cần bật đèn pin.
Lâm Thiên Du may rất tập trung.
'Cốp' tiếng vật nặng đập vào gỗ, vang lên đột ngột.
Cả con vật bé nhỏ phát ra tiếng động bên ngoài dường như cũng giật mình, treo lủng lẳng trên cửa sổ, đuôi vẫy một cái là rơi xuống.
Một con giống sóc nhưng khi nhìn kỹ hoa văn và đuôi lại hoàn toàn khác... sóc à?
Sóc đất.
Chúng giỏi đào hang, không giỏi leo trèo, làm sao rơi từ trên cao xuống được?
Sóc đất là loài sống bầy đàn, một bầy có thể có 30 con.
Khác với sóc, đuôi sóc đất không hơi cong vào trong mà là đuôi lông xù to.
Cái đuôi này giúp chúng thu hút sự chú ý của rắn, cũng có thể sau khi cảm nhận được nguy hiểm, chuyển tải tín hiệu cảnh báo đến đồng loại bằng cách vẫy đuôi.
Đuôi còn giúp tăng nhiệt khi ngủ, thậm chí được dùng như mền.
Sự xuất hiện của sóc đất khiến sói thảo nguyên đang nằm nghỉ trong nhà đứng dậy ngay, thận trọng tiếp cận, quan sát xem sóc đất định làm gì.
Sóc đất vốn đã rơi từ trên mái nhà xuống rất lúng túng, giờ lại bị sói thảo nguyên nhìn chằm chằm càng cảm thấy lông tơ dựng đứng lên.
Lâm Thiên Du giơ tay xoa dịu sói thảo nguyên đang cảnh giác, đưa qua miếng trái cây đã cắt nhỏ trong vỏ sò: "Ăn chút không?"
Tất cả đều là trái cây tươi mới cắt, mép cắt vẫn chưa bị oxy hóa.
90% thức ăn của sóc đất là hạt, nhưng Lâm Thiên Du bây giờ ngoài hạt cây ra thì không có loại hạt nào khác.
Hạt cây chắc cũng không nằm trong phạm vi thức ăn của sóc đất.
Cô hiện chỉ có thịt muối và quả rừng, thức ăn quá mặn sẽ gây áp lực lên thận của động vật, nên chỉ có thể chia sẻ quả rừng thôi.
Đôi mắt linh hoạt của sóc đất nhấp nháy, hai bàn chân nhỏ thận trọng gắp một miếng quả gần mép vỏ sò, ôm lấy và nhai thử một miếng.
Lâm Thiên Du hớp miếng nước rồi hỏi: "Chỉ một mình cậu à? Bị lạc với bạn đồng loại à?"
"Sột!" Sóc đất ăn từng miếng nhỏ, tốc độ không chậm, cầm miếng nhỏ quả xoay vòng và gặm, chốc lát đã ăn hết một miếng.
Ăn mãi, nó đột nhiên cọ cọ vào mép cửa sổ.
Lúc Lâm Thiên Du tò mò, nghĩ là gió thổi mưa vào trong, định tìm cái gì che chắn thì chỗ vừa rồi, lại thấy một con sóc đất khác chậm rãi nhô đầu ra.
Nó rất cẩn thận chỉ ló ra một chút móng vuốt, rồi đến đầu, thấy Lâm Thiên Du không có phản ứng gì, mới từ từ leo lên, ngay cả dùng móng cũng rất nhẹ nhàng.
Thấy nó như vậy, Lâm Thiên Du không hề nghi ngờ, chỉ cần cô giơ tay lên, con sóc đất này có thể lập tức lao xuống chạy trốn hàng chục mét.
Chắc chắn là bạn đồng loại quen biết rồi.
Lâm Thiên Du đặt cốc nước xuống, con sóc đất vừa leo lên liền 'rớt' xuống ngay lập tức.
Tốc độ nhanh đến mức trong tầm nhìn của Lâm Thiên Du nhìn giống như rơi thẳng xuống đất vậy.
Nhưng không nhảy thẳng xuống, móng vuốt vẫn bám vào.
Con sóc đất đang ăn quả giơ tay vỗ xuống dưới.
Không biết nó vỗ chỗ nào, nhưng có tiếng 'bộp' vang lên, nghe có vẻ đã dùng sức.
Quả trong đĩa đủ cho chúng ăn, thêm hai con nữa cũng đủ.
Chỉ là lần này chúng đi cặp đôi, cũng không thấy có thêm sóc đất nào khác tới.
Nhưng mà... sóc đất tại sao lại chạy đến lãnh thổ của Sư tử trắng?
Có lẽ với những động vật nhỏ yếu không có khả năng tấn công, Sư tử trắng vốn không để ý, chỉ khi thú dữ tiến lại gần nó mới phát cảnh báo.
Lâm Thiên Du dùng que nhỏ xiên một miếng quả ở phía bên kia đĩa, lơ đãng hỏi: "Các cậu tới đây tìm thức ăn à?"
Sóc đất lắc đầu, trong tiếng 'rắc rắc' khi ăn còn xen kẽ một tiếng kêu không rõ.
Lâm Thiên Du không hiểu, nhưng chưa kịp hỏi kỹ thì sóc đất bên cạnh đã lên tiếng: "Sột!"
Cậu thật là một chú sư tử tốt bụng.
Tay Lâm Thiên Du đang đưa cốc nước lên miệng bỗng dưng dừng lại, "Phụt... ụ khụ!"
Suýt nữa thì sặc nước chết.
May phản ứng nhanh, nếu không bàn sẽ bị ướt đẫm.
Phòng này rộng hơn nhưng da thú có hạn.
Lâm Thiên Du đã trải da cho khu vực để động vật ngủ, còn sàn nhà ở đây thì trống trơn.
May da không đủ, nếu trải đầy sàn thì giờ phải mang ra ngoài giặt đống da bị dính nước.
Cô nhẹ nhàng xoa trán, cảm thấy vô cùng bất lực, biết ngay mà, chúng chạy tới đây làm gì rồi.
Chắc lại là những con sư tử hay nói lung tung loan truyền ra ngoài.
Chạy tới xem con sư tử tốt bụng.
【Tiểu Du, sinh vật nhỏ nhắn lanh lợi trên thảo nguyên, ngồi trên cửa sổ và bàn làm việc trong nhà gỗ. Chị Lâm à, ra đây đổi chỗ cho tôi đi vào trong này đi, bối cảnh này tôi rất thích đấy.】
【Sau này nếu đạo diễn mở công viên giải trí theo chủ đề hoang dã, tôi nhất định sẽ xếp hàng đầu mua vé!】
【Thực sự tạo cảm giác như ẩn dật thượng sĩ giữa rừng núi, thân thiết với động vật nhỏ, vui vẻ và thoải mái.】
【Đây mới là cuộc sống! Có chị Lâm dẫn đường, các khách mời khác cũng đang xây nhà gỗ, nhưng hiệu quả thì chưa biết.】

Bạn cần đăng nhập để bình luận