Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 469 - Con hươu cao cổ đáp lại bằng cách ngẩng đầu lên, "Ù ù..." (2)




Quay lại, thấy Sói nhỏ đã ăn hết thỏ và thịt bò, đang tựa vào cô nhìn chằm chằm đống đất vừa mới ghép lại, Lâm Thiên Du giơ tay theo thói quen sắp xoa xoa đầu nó nhưng tay đầy đất vì lúc nãy đào đất, nửa dùng công cụ nửa dùng tay. Thế là cô thu tay lại, dùng khuỷu tay cọ cọ, "Tôi đi rửa tay đã."
Nơi ở của Sư tử trắng cũng giống căn hang trên đảo rừng mưa của Lâm Thiên Du, đều nằm trên vùng đất cao, phía sau là dòng sông. Có chênh lệch độ cao nên dù mùa mưa nước sông dâng cao cũng không tràn vào nhà nó.
Trở lại từ bờ sông, Lâm Thiên Du lấy khăn ướt lau tay, thấy Sư tử vẫn đang chơi với chiếc chuông gió, cô nheo mắt cười, gọi lớn: “Sư tử lớn, tôi đi trước đây, lần sau quay lại làm sân cho anh.”
Nghe thế Sư tử nhìn sang phía này, như đáp lại nhưng không phát ra tiếng.
Lâm Thiên Du đeo balô lên lưng Truy Phong, dập lửa xong rồi cầm cốc nước vỏ trứng đà điểu ra khỏi đó, khi đi không quên dặn: “Nhớ ăn thỏ đấy.”
“Ù ù...”
--- Ra khỏi lãnh thổ của Sư tử trắng, Sói nhỏ dẫn đường về nhà.
Lâm Thiên Du đọc bình luận nói: “Sói nhỏ chờ chút, chúng ta không về nhà trước đây, mà đi tìm Cung Hâm Minh trả dây thừng cho cậu ấy.”
Tranh thủ hôm nay rảnh, xử lý luôn một lúc công việc cần làm, tránh để xảy ra chuyện gì giữa chừng cản trở.
Không biết sợi dây này sẽ nằm nhà cô bao lâu nữa.
Trong chương trình truyền hình thực tế Hoang Dã, sợi dây này là vật phẩm chất lượng cực tốt, có nhiều cách sử dụng, nhưng nếu ra khỏi chương trình, dù chất lượng thế nào đi nữa cũng chỉ là sợi dây thông thường, ít tác dụng.
Ngựa vằn đi sau cùng, mang theo đồ trên lưng chậm rãi theo sau. Khi đi ngang cành cây thò xuống nó cũng phải cắn một miếng thử hương vị.
Nhìn thấy trong bình luận chỉ vị trí Cung Hâm Minh đang ở, Lâm Thiên Du dẫn Sói nhỏ và Truy Phong đi dọc theo sông sau triền dốc.
So với dòng sông phía sau nhà Sư tử trắng thì dòng sông Lâm Thiên Du đang đứng bây giờ đục ngầu hơn nhiều, dưới đáy có vẻ như lớp bùn dày, chỉ cần cá vẫy đuôi một cái là làm đục cả một vùng nước nhỏ.
Sói nhỏ chú ý tới tình trạng dưới sông, chậm bước lui ra sau nửa bước, vòng qua bên kia Lâm Thiên Du, ngăn cô và dòng sông.
Lâm Thiên Du hỏi: “Có cái gì dưới sông không?”
“Gầm!”
Xấu.
Nói xong Sói nhỏ lại dừng một chút, kêu nhẹ một tiếng "Ù".
Lâm Thiên Du suy nghĩ, nói: “Sói nhỏ bảo dưới sông có cá sấu đang ngủ.”
Dòng sông chảy xiết chứ không phải ao tù, nhìn xuống không thấy dấu vết cá sấu.
Kể từ khi đến thảo nguyên, Lâm Thiên Du vẫn chưa gặp cá sấu. Nhưng loài vật này thường ẩn mình dưới sông hoặc vũng bùn.
Mùa mưa thì còn tốt, lúc lấy nước uống phải quan sát cẩn thận, hoặc đổi sang dòng sông an toàn hơn.
Nhưng đến mùa khô khi nước sông cạn, nguồn nước còn lại ở thảo nguyên chắc chắn có bóng dáng cá sấu. Tê giác cũng chiếm vũng bùn, ngâm mình trong đó mát mẻ.
Lâm Thiên Du vừa đi vừa lắc nhẹ sợi dây trong tay, bỗng dừng bước, "À... kìa có hươu cao cổ."
Hươu cao cổ là loài động vật trên cạn cao nhất thế giới còn sinh tồn ngày nay. Ngay cả con non mới sinh cũng cao 1,5m, lông có hoa văn đốm và hình lưới hai loại.
Không xa, bên bờ sông bên kia, một đàn hươu cao cổ có vẻ muốn băng qua dòng sông này.
Con non theo sát mẹ, tò mò nhìn ngắm dòng nước.
Nhìn cao ngắm xa luôn là điều nên làm, khi đầu hươu cao cổ ngẩng lên nhìn sang phía này, Lâm Thiên Du vội cúi thấp người xuống, dẫn Sói nhỏ trốn vào bụi cây ven sông.
Lâm Thiên Du giơ ngón tay lên môi, thì thầm: "Suỵt..."
Sói nhỏ dụi mũi vào đầu ngón tay cô.
Lúc ngựa vằn đuổi theo tới, thấy Lâm Thiên Du trốn đi, nó nhai chậm lá trong miệng chưa nuốt, đầy bối rối không hiểu tại sao bỗng nhiên trốn đi như vậy.
Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, nó nhanh chóng bị bụi cây bên cạnh thu hút sự chú ý, đi qua ăn trụi một đoạn.
Là loài ăn cỏ, ngựa vằn sẽ không gây ra sự cảnh giác cho hươu cao cổ.
Quan sát xung quanh xong xuôi, trong đàn có con hươu cao cổ to lớn nhất đi vào sông trước. Thế mạnh về chân dài, nó băng băng trong dòng sông, nước thậm chí không ngập cổ, con non theo sau mẹ.
Sừng trên đầu hươu cao cổ trông không to, ngắn thô nhánh nhánh, đôi mắt đen lớn nhìn rất ngốc nghếch, dễ thương.
Bỏ qua hoa văn lông khác nhau, hươu con hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của mẹ.
【Dễ thương quá!】
【Ngoan ngoãn theo kịp bước chân mẹ thế kia, dễ thương thiệt!】
【Chuẩn bị đi xuống nước rồi này!】
...
【Ê không phải đâu, chờ chút, sao thế này?】
Cảnh tượng trên bờ ngọt ngào đáng yêu, nhưng khi xuống sông thì hình ảnh thay đổi hoàn toàn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận