Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 229 - Sói đồng cỏ giương hàm lên, ánh mắt kiên định: "Grrrrr!" (1)




Lâm Thiên Du cầm viên kẹo, đứng dậy vươn vai, "Để chúng nó ăn trước đi, chúng ta lên lầu xem thử nhé."
Vừa nãy nghe tiếng nước chảy, cô đã hơi tò mò lầu trên trang trí thế nào.
Lan can cầu thang và bậc thang đều phủ đầy dây leo và cỏ, che khuất gần như toàn bộ cầu thang.
Ngoài những bậc thang lên xuống không đều, không thể nhận ra hình dạng ban đầu của cầu thang.
Lâm Thiên Du cúi đầu né những nhánh liễu rủ xuống, vô tình vén sang một bên, khi nhìn thấy cảnh tượng lầu trên, cô cảm thấy như vỡ lẽ.
Thiết kế tường và phòng của sói giống hệt nhau, khác biệt duy nhất là, một bên là đồng cỏ bao la vô tận, một bên như bước vào rừng cây sum suê.
Còn có nước, hòa quyện với trang trí tường như nước vô nguồn, không tìm thấy nguồn gốc hay điểm kết thúc trong phòng.
Lâm Thiên Du vuốt nhẹ lá cây: "Những thứ này đều thật."
Không phải lá giả, nhựa như loại thường thấy.
Hơn nữa, trên lá không có bụi bẩn.
Ngay cả khi hổ không đến đây, dường như vẫn có người dọn dẹp chuyên trách.
Thậm chí đá ven nước còn xuất hiện rêu xanh.
Khác với rừng mưa thật sự, có lẽ chỉ là không có mùi hôi thối từ xác động vật phân hủy, và... côn trùng rắn muỗi độc hại ở khắp mọi nơi.
【Wow!!! Đẹp quá!】
【Tôi rất thích phong cách trang trí căn phòng này, bây giờ mọi người mau cút ra ngoài đi, bây giờ đây là phòng của tôi.】
【Đại Quýt: ? Anh nói cái quái gì thế?】
Lâm Thiên Du liếc nhìn thấy có gì đó đang cử động, nhìn kỹ, là một con bướm đang vẫy vẫy cánh trên bông hoa. Cô hơi nheo mày, "Lạ nhỉ, ở đây còn có cả bướm."
Các con bướm ở đây hẳn là do trạm cứu hộ nuôi.
"Là bướm thiên đường."
Nhận ra Lâm Thiên Du đang tiến lại gần, bướm thiên đường không chỉ không bay đi mà còn tự động vẫy vẫy cánh tiến lại gần cô.
Có lẽ những con bướm sống ở đây đã quen với sự xuất hiện của con người, nên chúng không sợ hãi chút nào.
Lâm Thiên Du giơ tay ra, con bướm thiên đường màu xanh nước biển đậu trên đầu ngón tay, xếp cánh lại, ánh sáng le lói qua khe lá chiếu lên cánh khiến màu xanh ấy rực rỡ hơn hẳn.
Viền cánh bướm tựa như mực vẽ dọc theo đường nét, mực thấm lan vào khoảng cánh phía trong tạo thành kiểu rửa mực.
"Bướm thiên đường còn được gọi là Ulysses, là vị thần may mắn của rừng mưa." Lâm Thiên Du giơ tay che sáng, thay đổi góc nhìn khéo léo, dường như cánh đều màu ban đầu xuất hiện những đốm lốm đốm xanh như màu sắc bị cắt rời trên cánh.
"Con bướm thiên đường kiểu này khá biến ảo, chắc cũng giống Đại Quýt, không phải giống loài có thể thấy bên ngoài tự nhiên được."
Lâm Thiên Du hơi giơ tay lên, bướm từ từ bay lên khỏi đầu ngón tay cô, bay vòng vòng trong không trung nhưng không đáp xuống hoa nữa.
Đi vòng một vòng trên lầu, Lâm Thiên Du định xuống cầu thang thì nghe tiếng cửa.
Ban đầu, cô cứ tưởng là có người gõ cửa ở dưới nhà, nhưng nghe kĩ, tiếng gõ cửa phát ra rất gần, không giống từ dưới tầng.
Tất cả đều bị cây cỏ che phủ trên lầu, Lâm Thiên Du tìm theo hướng phát ra âm thanh, mới phát hiện cánh cửa bị rễ cây quấn kín sau lùm liễu.
Vừa mở cửa, là một gương mặt quen thuộc, "Kevin?"
"Chào!" Mặt Kevin dính đầy đất, tóc tai cũng khá bù xù so với ấn tượng quý tộc lần đầu gặp, bây giờ nhìn anh ta giống như một gã vô gia cư ngoài đường hơn.
"Bách Phong nói cô ở đây nên tôi đến tìm cô đấy."
Phòng hai tầng, lên Bách Phong cố ý nhắc anh ta đi lên tầng trên, những con thú dữ ở tầng dưới cả.
Trong đời Kevin chỉ tiếp xúc với những con sư tử, hổ quen thuộc và hiền lành, những con thú dữ hoang dã xa lạ anh ta không dám chọc giận.
Vì vậy, sau khi xác nhận với Bách Phong rằng Lâm Thiên Du không có thú dữ ở cạnh thì anh ta mới dám lên.
Không kịp chỉnh trang, Kevin hớn hở ôm con báo đốm gỉ, nói: "Nhìn đi! Tôi tìm ra con gái mình rồi!"
Mặc dù quá trình gian nan nhưng nhờ có một con báo đốm gỉ khác giúp đỡ, Kevin chỉ cần nghe theo những tiếng chửi khó hiểu, rồi cố tăng tốc theo sau con báo kia là được.
"Chúc mừng." Lâm Thiên Du xem xét ngoại hình của giống báo này, thực sự giống y như con bị bắt nhầm, dù là anh em cùng mẹ sinh ra cũng không giống nhau đến thế.
Thật không biết nên bảo Kevin may mắn hay xui xẻo gặp chuyện cơ hội thấp như vậy.
"Nhờ cô mà bây giờ tôi mới biết con gái mình đang lang thang bên ngoài." Kevin vuốt đầu con báo, lòng còn hãi hùng nghĩ tới.
Từ nhỏ được nuôi nhốt, báo đốm gỉ không có khả năng săn mồi, chúng vốn không thuộc loại thú dữ, lang thang bên ngoài cũng chỉ lục lọi thùng rác kiếm ăn, vẫn còn khả năng tồn tại.
Nhưng trong rừng rậm đầy nguy hiểm, nó thậm chí còn khó bắt nổi một con chim.
Kevin ôm con gái mình, chỉ mất vài ngày lang thang bên ngoài nhưng dường như nó đã gầy đi rõ rệt, nếu không có nguồn nước trên núi, có thể nó đã chết khát.
Chỉ nghĩ tới thôi cũng kinh hoàng rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận