Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 195 - [Quý ông gấu nhỏ!] (6)




Lâm Thiên Du cứ luôn miệng nhắc đến hổ.
Đêm ngủ cô vẫn còn nghĩ, nếu ngày mai hổ không đến tìm cô thì cô sẽ đi chỗ hang động của hổ để gặp Đại Quýt.
Ngủ với suy nghĩ đó, kết quả sáng hôm sau vừa mở cửa, con hổ lớn đã đứng chờ trước cửa.
Nằm trên tảng đá hướng về phía ánh mặt trời, cái đuôi gọn gàng thong thả đung đưa trên mép tảng đá.
Có vẻ đã đợi ở đó khá lâu rồi.
“Chào buổi sáng Đại Quýt!” Dưới ánh mặt trời, toàn thân hổ toả ra hơi ấm áp dễ chịu.
Hổ nhếch mắt lên, “Gầm!” Đó là cách đáp lại chào buổi sáng.
Lâm Thiên Du lao tới, vùi mặt vào người hổ, quả thực mềm mại và ấm áp, ước gì có thể chui hẳn vào trong. Hạnh phúc ôm hổ đại khái là thế.
Cô cười hỏi: “Chúng tôi định xuống khu biệt thự phía dưới, anh có muốn cùng đi không?”
Trước đây hổ có lẽ từng đến khu biệt thự nhưng không xuất hiện, không biết có phải vì xa lạ với quá nhiều người.
Vì vậy, dù có muốn đến hay không vẫn phải hỏi ý kiến của Đại Quýt.
Nghe vậy, hổ lớn không trả lời có đi hay không, chỉ nhảy xuống khỏi tảng đá, cúi người xuống trước mặt cô.
Lâm Thiên Du cúi xuống, nghiêng đầu nhìn vào mắt hổ, “Anh có ý nói sẽ đưa tôi đi phải không?”
“Gầm!”
“Cảm ơn Đại Quýt, Đại Quýt thật tốt.” Lâm Thiên Du quấn một lớp băng dày quanh mắt cá chân, đó là cách cô ngăn vết thương trở nên tệ hơn, cố ý làm cho nó dày cản trở việc đi lại, như vậy cô sẽ vô thức không dùng chân bị thương chịu lực.
Tuy nhiên... bây giờ có Đại Quýt giúp đỡ, cũng không còn lo lắng về vấn đề chân mắt cá chân chịu lực nữa.
Lâm Thiên Du ngồi chồm lên lưng hổ, quay đầu gọi: “Gấu nhỏ, báo hoa!”
“Gầm!”
“Ú ú...”
Những đứa trẻ mới ngủ dậy rung mình lông xù, chậm rãi bước tới.
Lâm Thiên Du vẫy tay về phía tổ chim, “Đại bàng nhỏ?”
“Chíp!” Đại bàng cất tiếng đáp lại, vươn cánh nhô đầu ra từ tổ, đại bàng đuôi đỏ bay ra và đáp xuống tay cô.
Lâm Thiên Du giơ tay ra lệnh, “Xuất phát đến biệt thự!”
【Sáng sớm đã năng động đến thế cơ à.】
【Haha, có khí thế ghê ha, đi cướp nhà đạo diễn à?】
【Sẽ phân công nhiệm vụ ngay đấy, Đại bàng nhỏ canh chừng trên không, báo hoa và gấu nhỏ chặn cửa, Đại Quýt đưa chị Lâm xông vào qua cửa sổ tầng 2.】
【Đạo diễn: Đúng rồi đúng rồi, cứ làm theo kế hoạch đó đi, tụi bây chơi đi không cần quan tâm sống chết của tao.】
Cướp thì không thể cướp được đâu.
Lâm Thiên Du đi lấy đồ đổi từ lần trước đem thịt đổi, có số lượng xác định.
Đống thịt lớn đó có thể đổi rất nhiều thứ với đạo diễn.
Nhưng trong danh sách tất cả những gì có thể đổi, Lâm Thiên Du không thích thứ gì cả, sau khi bổ sung đơn giản gia vị cơ bản, vẫn còn có thể đổi nhiều thứ khác.
Số lượng đổi không thể kéo dài sang các tập tiếp theo, chỉ có thể sử dụng trong tập phát sóng trực tiếp hiện tại.
Nếu Lâm Thiên Du không đổi gì cả thì số lượng đó sẽ bị lãng phí sau khi chương trình kết thúc.
Nghĩ lung tung, Lâm Thiên Du quyết định chọn quần áo.
Nhưng không có menu cho quần áo, muốn kiểu gì phải đến chọn trực tiếp mới được.
Nói về khu biệt thự, khỏi cần chỉ đường cho Đại Quýt, lão hổ tự mình phân biệt hướng rồi dẫn Lâm Thiên Du đến.
Thường ngày đi lại giữa biệt thự và rừng mưa là có xe của đạo diễn sắp xếp.
Nhưng lần này phải mang theo nhiều bạn lông xù, có vẻ như xe của đạo diễn không có chiếc nào lớn đến thế.
Xe quá to cũng khó di chuyển trong rừng mưa.
Tự đi còn tiện hơn.
May mắn là hôm nay ra ngoài sớm, đến chân núi, Đại Quýt cũng dần tăng tốc chạy.
Không phải hoàn toàn thả ga như khi chạy nghe tiếng gió ù ù bên tai, mà là cố ý kiểm soát tốc độ.
Lâm Thiên Du không cần phải nằm sát xuống, khom người lại, vẫn có thể ngồi rất vững trên lưng hổ.
Lòng bàn tay đặt trên lớp lông mềm mại, Lâm Thiên Du đột nhiên tò mò hỏi: “Có muốn cảm nhận tốc độ Đại Quýt chạy hết ga sẽ như thế nào không?”
Gần như không cần mở hộp danh sách đặc biệt, những từ “muốn” và dấu chấm than đã được spam cả màn hình.
Lâm Thiên Du móc méo đôi môi, cúi xuống ôm cổ hổ: “Đại Quýt ào lên!”
“Gầm!”
Một tiếng gầm lớn kinh thiên động địa, âm thanh bên tai còn chưa kịp tan đi, Đại Quýt đột ngột tăng tốc.
Báo hoa cũng đồng thời phóng lên, gấu đen kém chạy không biết nên làm gì, thấy mọi người cùng chạy nên cũng chạy theo sau.
Lâm Thiên Du siết chặt đôi tay ôm cổ hổ.
Mái tóc rối bời trên vai bay phấp phới trong gió, tốc độ cực nhanh nhưng vẫn rất ổn định, Lâm Thiên Du không cảm thấy xóc nảy chút nào.
“Cảm giác như đang ngồi trên tàu cao tốc vậy.” Dừng một chút, không nghe thấy giọng nói của mình vì tiếng gió ù ù, Lâm Thiên Du cố tình nói lớn: “Kiểu mui trần ấy.”
【Á á á á á?! Cô đừng ngồi nữa để tôi ngồi!】
【Chết tiệt - Hổ đang chạy như thế liệu có đẹp trai không?! Báo hoa cũng quá đỉnh, báo vàng chạy thật hoàn hảo, gấu nhỏ, gấu nhỏ chạy rất cố gắng.】
【Haha, làm gì đấy! Đứa trẻ chú ý đến sức mạnh hơn là tốc độ đấy!】
【Đừng nói nữa đừng nói nữa, ai kêu chị Lâm xuống được không, thiết bị livestream không theo kịp rồi!】

Bạn cần đăng nhập để bình luận