Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 678 - Bóng tuyết tới đây! (1)




"Au?" Sói Bắc Cực nghiêng đầu nhìn.
Quả bóng tuyết trong tay Lâm Thiên Du đã được nặn gần xong, thấy vậy liền ném thẳng tới.
Bầy sói vốn đánh giành gay gắt, khi bóng tuyết bay tới lập tức buông nhau ra, Sói đầu đàn còn nhanh nhẹn nhảy ra khỏi đám đông.
Bóng tuyết bay đến giữa đường bị Sói đầu đàn cắn trong miệng, nằm gọn trong hàm răng.
Vật nặn tạm bợ không cứng, Sói đầu đàn cắn mạnh không chút phòng bị, bóng tuyết lập tức vỡ vụn, những mảnh tuyết nhỏ rơi trong miệng, chỉ có một vài mảnh còn nguyên vẹn, cảm giác lạnh khiến Sói đầu đàn vô thức cắn một cái, rồi... nuốt luôn những mảnh tuyết cuối cùng.
"Ừm?!" Sói Bắc Cực chậm chân chỉ kịp chạy tới, bóng tuyết đã biến mất trong miệng Sói đầu đàn.
Chúng vây quanh Sói đầu đàn, cố nhìn vào miệng nó.
Sói đầu đàn ngồi yên giữa đám đông, tâm trạng ổn định, khi một con sói khác vươn móng vuốt, nó đánh bay móng vuốt mà không do dự. Sau đó nó liếm mũi, tiếp tục ngồi yên không nhúc nhích.
"Đừng ăn nữa, các cậu cũng làm bóng tuyết ném tôi đi." Trong khi chúng tranh nhau bóng tuyết, dưới chân Lâm Thiên Du đã có thêm nhiều bóng, cô ngồi xuống, tay cầm bóng tuyết gọi: "Bóng tuyết tới đây!"
Nghe tên mình, Cáo Bắc Cực lập tức nhô đầu ra từ trong lều, "Ùm?!"
(Tuyết Cầu = Bóng Tuyết)
Lâm Thiên Du mỗi tay một bóng, thấy vậy liền ném một bóng cho Cáo Bắc Cực.
Lúc bầy sói chen lấn nhau chạy tới cắn bóng tuyết, chỉ ló được cái đầu, Cáo Bắc Cực bị bóng tuyết ném trúng đầu.
"Ùm!" Bóng tuyết nổ tung trên mặt Cáo, tuyết vụn bám đầy mặt nó, giống hệt vừa mới từ dưới đất bò lên.
Nó nháy mắt, lắc đầu, phất bay tuyết đi, tung cao cái đuôi, nhảy tót tới, "Ùm..."
[Ha ha, Tuyết Cầu: Mẹ gọi con ra rồi ném đồ vào mặt, chắc có lý do của mẹ thôi.]
[Au au! Tuyết Cầu dễ thương quá, nhanh cầm nó ném đi.]
[Bàn về sự hợp nhau giữa Cáo Bắc Cực tên Tuyết Cầu và trò ném bóng tuyết.]
...
Lâm Thiên Du ngồi bị Cáo Bắc Cực lao tới ôm chặt, dù đã chuẩn bị nhưng vẫn bị đổ ngửa xuống đất. Cô gập chân ôm Cáo Bắc Cực lên người, "Nữa đây!"
Nói rồi cô cầm hai bàn chân Cáo, bàn chân lông xù nắm lấy bóng tuyết, dưới sự điều khiển của Lâm Thiên Du, chúng giơ cao lên.
Cáo Bắc Cực ngẩng đầu, "Ừm?"
Mặc dù không biết đang làm gì, nhưng Cáo Bắc Cực không vùng vẫy, hoàn toàn phụ thuộc vào sức lực của Lâm Thiên Du mà nhấc tay.
"Ném đi!" Lâm Thiên Du cầm bàn chân Cáo ném bóng tuyết.
Nhìn theo bóng tuyết bay đi, Cáo Bắc Cực chậm rãi mở to mắt, con ngươi liên tục thay đổi, ngơ ngác nhìn xuống bàn chân mình.
"Au au!"
Bầy sói ùa về phía trước.
Chen lấn giành giật, so với ném bóng tuyết, mọi người dường như thích ăn bóng tuyết hơn.
Không biết con nào, vừa há miệng cắn bóng thì bị đẩy sang một bên, má va vào bóng tuyết, giật mạnh đầu một cái, miệng mở to không cắn được bóng tuyết mà lại ném ngược trở lại.
Lâm Thiên Du ôm chặt Cáo Bắc Cực còn đang bất ngờ, lăn trên tuyết tránh bóng bay tới, "Chính là thế đấy!"
Đánh bóng tuyết, vẫn là chơi thì vui nhất.
Ở giữa bầu trời đầy bóng tuyết, Lâm Thiên Du vững người, lấy hai quả đã nặn sẵn bên cạnh ném liên tiếp, hô to: "Nữa đây!"
Con sói bị thương phản ứng đầu tiên, chân cào nhanh trên mặt đất.
Gấu Bắc Cực thì thú vị ăn hộp, không biết từ đâu bay tới, một bóng tuyết 'bốp' trúng giữa trán.
Nó dừng việc nhai trái cây, rồi như chẳng có chuyện gì tiếp tục ăn.
Nghĩ lại, nó giơ chân trước che cái bát nhỏ hơn lòng bàn chân mình. Có vẻ cũng không an toàn lắm, nó lội từ từ quay người, quay mặt vào trong lều, chỉ để lại phía sau.
Giờ thì có thể yên tâm ăn trái cây trong hộp rồi.
Gấu Bắc Cực lục cục ăn đào.
Ngoài lều, bầy sói dường như cũng đã bắt đầu hiểu cách chơi.
Lâm Thiên Du vẫn ngồi dưới đất, bóng tuyết bay tới phủ kín, gần như mật độ tuyết rơi trong ngày bão tuyết lớn.
Dưới tấm màn tuyết che phủ.
Lâm Thiên Du một tay ôm Cáo Bắc Cực, một tay ném bóng đáp trả.
Trong nháy mắt, toàn bộ bầy sói tham gia vào trận chiến, không ăn bóng tuyết nữa mà quay đầu ném ngược lại.
"Ừm!" Cáo Bắc Cực rời khỏi người, dùng móng vuốt cào tuyết, quay lưng về phía bầy sói, dùng móng vuốt cào lấy hết những bóng tuyết Lâm Thiên Du vừa nặn xong, không bỏ sót một quả, ném hết.
Tuyết trên trời bay tán loạn và vài bóng tuyết lẻ tẻ, cuộc chiến tuyết diễn ra rất náo nhiệt.
Con sói thích dính bên Lâm Thiên Du nhất, hầu như không rời, tránh né bóng tuyết bay tới, vuốt cào dưới chân, không biết đang đào cái gì.
Không hay biết đã rời xa trung tâm chiến trường.
Thấy bên này có vẻ vắng, Lâm Thiên Du cười to: "Ha ha, Tiểu Dính coi chừng!"
"Au!" Bóng tuyết nổ sau đầu Tiểu Dính, sói Bắc Cực lắc đầu, đào có vẻ hăng hơn.
Lâm Thiên Du tò mò nó đang làm gì, nhưng sự chú ý bị thu hút bởi luồng tuyết bay lên, cô quay đầu tiếp tục chiến đấu với bầy sói.
Báo Tuyết nhỏ vẫy đuôi, cái đuôi xù mịn chỉ quét sạch được một chút, xung quanh hỗn loạn.
Lâm Thiên Du phòng thủ tấn công đều tốt, còn kịp vươn hai tay túm tất cả tuyết xung quanh rồi nắn thành một quả cực lớn. Cô cẩn thận lướt tay dọc mặt đất, tách bóng tuyết khỏi tuyết.
Trong khoảng thời gian ngắn, sau lưng cô đã gần như bị tuyết phủ kín.
Đợt tấn công của bầy sói vẫn không ngừng.
Tiểu Dính cắn trong miệng khối tuyết may mắn đào được từ dưới đất, vẫn còn nguyên vẹn. Nó quay người, ánh mắt kiên định, định dùng 'bóng tuyết' của mình với Lâm Thiên Du một trận đấu tuyết chính thức.
...Nhưng nó nhìn quả bóng lớn hơn cả đầu mình, rơi vào trầm tư.

Bạn cần đăng nhập để bình luận