Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 451 - Sư tử trắng còn đang lo ăn nó sẽ hỏng luôn cái não kìa! (2)




So với tầm nhìn mờ mịt của Lâm Thiên Du, đêm quang trong phòng livestream đã ghi lại cảnh này đầy đủ.
Thỏ Tôn là loài thuộc họ Mèo, chúng trông giống như một con mèo nhỏ bộ lông xù khi gặp ngoài tự nhiên.
Nhưng hoàn toàn trái ngược với ngoại hình mềm mại đáng yêu đó là tính cách của chúng, giống như lửng mật, rất nóng nảy, khó chịu, nói là làm.
Thỏ Tôn sống ngoài tự nhiên, vào mùa đông khi thiếu thốn thức ăn, chúng còn chạy đến những nơi của con người để kiếm ăn, hoàn toàn không sợ hãi.
Nhìn Thỏ Tôn đáng yêu, Lâm Thiên Du không khỏi hoài nghi, "Chỉ một con Thỏ Tôn mà cũng có thể làm anh sợ đến thế?"
Trước đó Truy Phong hết sức hoảng hốt, giờ chỉ là một con Thỏ Tôn.
“Ú ù!” Truy Phong tức giận đạp móng xuống đất.
Hung dữ!
Lâm Thiên Du suy nghĩ: “Lúc nhỏ có lẽ từng bị Thỏ Tôn đánh?”
Con ngựa vằn vốn đang phun khí liền cứng hết cả người, những vó ngựa từng đập mạnh xuống đất giờ khép lại, cúi đầu gối lên chân.
“... Ngủ rồi à?”
Tai ngựa vằn rung rung, hơi thở cũng nhỏ hẳn đi.
Có vẻ là thực sự bị đánh lúc nhỏ, để lại tổn thương tâm lý.
Khá đáng thương, Lâm Thiên Du nén cười, nắm tay áp lên miệng, gắng gượng không cười ra tiếng.
[Trời ơi ha ha ha, xem bộ dạng của Truy Phong lúc nãy, rất khó để không đoán nó đi khiêu khích Thỏ Tôn hồi nhỏ.]
[Cần gì khiêu khích chứ, nó cười một cái là Thỏ Tôn phải đuổi đánh rồi, tôi cũng muốn đuổi đánh nó luôn nếu bắt kịp.]
[Sao lại nói vậy về Truy Phong chứ! Nó chỉ ngớ ngẩn, ngu xuẩn, thiếu suy nghĩ thôi chứ, cần gì phải làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của những chú thú con.]
[Ha ha ha cút, Truy Phong: Cám ơn bạn đã bênh vực tôi, nhưng lần sau đừng nói nữa.]
...
Nói chuyện một lúc, Thỏ Tôn đã dừng lại, cúi xuống bắt đầu thưởng thức bữa đêm vừa bắt được.
Khi ăn thịt, nó cắn từng miếng nhỏ, cắn không đứt thì nhắm một mắt lại cố gắng cắn.
Giống hệt mèo nhà, vẫn là tính cách ôn hòa, tốt bụng, khiến người ta có cảm giác nó sẽ bị các loài mèo khác dễ dàng cướp mất thức ăn.
Ngoại hình quá đánh lừa người khác.
Không hay biết, Lâm Thiên Du đã im lặng nhìn như vậy khá lâu.
Cho đến khi Thỏ Tôn ăn hết con mồi, ném phần còn lại xuống và rời khỏi tầm nhìn của cô.
Thỏ Tôn đi rồi, Lâm Thiên Du mới đứng dậy, duỗi một cái mệt mỏi. Ban đầu nghĩ có thú lớn ở đây nên khá cảnh giác, cúi mãi cũng mỏi cổ, cô vươn tay ra sau gáy ngửa mặt lên xoay tròn cổ.
Tuy nhiên, vừa đứng dậy cô liền thoáng thấy một bóng đen tiến lại gần.
Lâm Thiên Du bình tĩnh che chắn phía trước Truy Phong, tay với lấy con dao trong ba lô.
Thỏ Tôn nhảy lên đống đất, cúi đầu xuống, mắt nhìn ngó.
"... "
Nhìn người ta ăn cơm lâu thế mà tưởng không bị phát hiện, không ngờ Thỏ Tôn chỉ không để ý, ăn xong mới quay lại tìm cô.
Nó muốn đòi một lời giải thích đây.
Lâm Thiên Du mò mẫm trong ba lô, vì không có thịt khô, cũng không thể mang theo thịt tươi, trên người cô chỉ có một ít quả rừng, và một nắm quả mọng nhặt dọc đường.
Thỏ Tôn có lẽ sẽ không ăn những thứ này.
Trong khi Lâm Thiên Du quan sát Thỏ Tôn thì nó cũng đang quan sát cô.
Chú ý thấy Thỏ Tôn dường như không có ý định tấn công, có lẽ vì vừa ăn no nên tâm trạng tốt, cũng không xếp cô vào vị trí kẻ thù, nên thể hiện khá thân thiện.
Đối với Thỏ Tôn mà không lao tới cắn xé khi gặp mặt đã là thân thiện rồi.
Không có thức ăn để thu hút sự chú ý, Lâm Thiên Du chỉ có thể thử chào: "Xin chào...?"
Thỏ Tôn liếc nhìn con ngựa vằn bên cạnh cô rồi nhìn cô, nghiêng đầu, "?".
Lâm Thiên Du nói: "Xin chào cậu.".
Nếu như lời chào thoáng qua trước đó nghe không rõ ràng, thì lần này ba từ rõ ràng đã xác nhận với Thỏ Tôn rằng thực sự có người đang nói chuyện với nó.
Thỏ Tôn chớp mắt, quấn đuôi quanh người, bàn chân bước lên đuôi xù của mình, "Hà...".
Tiếng thở nhẹ, không giống cảnh báo.
Thường khi đạp lên đuôi là do trời lạnh, để tách bàn chân khỏi mặt đất.
Bây giờ không lạnh, Thỏ Tôn làm vậy chỉ vì tò mò.
"Đúng đấy, tôi đang chào cậu đấy.", Lâm Thiên Du nhíu mày cười, ánh đèn cầm tay chiếu đủ sáng để cô nhìn rõ Thỏ Tôn.
Trông rất tròn, giống mèo linh như đúc.
Nhưng trọng lượng thực tế của Thỏ Tôn rất nhẹ. Trông tròn là do lông xù xì làm nền cho khuôn mặt tròn xoe như một cục bông.
Tiếc là chưa quen, nếu không có thể bế Thỏ Tôn lên cho mọi người cân đo để biết cân nặng, nặng hơn mèo nhà chút đỉnh thôi.
2/3 Thỏ Tôn là lông.
Thỏ Tôn nhìn chằm chằm Lâm Thiên Du một lúc, không làm gì, quay người bỏ đi.
Lâm Thiên Du có phần bối rối trước hành động này, nó đến và đi mà không nói lời nào, không biết mục đích ra sao, dường như từ đầu đến cuối chỉ phát ra tiếng "hà..." kia.
Nửa canh ba, Lâm Thiên Du chau mày lên: "Chẳng lẽ, bởi vì tôi nhìn nó nên nó qua nhìn lại sao?"
[À? Haha, không uổng là thú cưng của tôi.]
[Thú cưng dễ thương như vậy sao có thể để chị Lâm nhìn không công được chứ!]
[Auuuu - Được chị Lâm giải thích như vậy, cảm giác Thỏ Tôn dễ thương quá, muốn ôm vào lòng mà xoa xoa.]
[Bạn muốn ôm Thỏ Tôn cưng vào lòng thì nó muốn đá bạn xuống sông đấy.]
Thỏ Tôn giơ cao cái đuôi dài, chạy nhanh vào bóng đêm khi rời đi.
Trông có vẻ mập ú nhưng chạy rất nhanh nhẹn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận