Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 272 - Bão chương mừng năm mới (12)




"Nếu không có gì bất ngờ, gấu trúc lớn cũng sống ở đây nhưng không biết bao giờ mới về." Lâm Thiên Du tìm một nơi cách xa gấu trúc nhỏ để ngồi xuống, để tiếng động khi mình chặt trúc không làm chúng hoảng sợ.
Khi chặt ở mỗi đốt của tre, Lâm Thiên Du dùng thẳng dao chặt xương lớn, chĩa thẳng xuống một nhát, động tác nhanh không cần lo trúc sẽ bị vỡ.
Dùng dao nhỏ cạo thêm một lớp ở rìa, tránh những gai nhỏ, khi đổ gạo vào không may đâm phải mình.
Các ống trúc đã xử lý gọn gàng xếp trong ba lô, ngẩng đầu lên, chú gấu trúc đỏ nhỏ nhút nhát nhòm ra từ phía sau hòn đá.
"Ừm?" Lâm Thiên Du chú ý thấy liền hỏi khẽ: "Ăn no chưa?"
Chú gấu trúc nhỏ chớp mắt, e dè: "À ùm..."
"Vậy muốn ăn khô không? Lần sau chị mang thêm trái cây cho nhé?" Trong ba lô Lâm Thiên Du toàn đồ lúc rời trạm cứu trợ mang theo, sáng ăn hết dưa hấu rồi, biết trước gặp gấu trúc nhỏ ở đây thì mang thêm ít nữa.
Ăn khô, gấu trúc cũng rất vui.
Răng chúng có thể cắn nát măng non, khô thì hơi dai một chút thôi chứ không khó cắn.
Liên tục được cho ăn, gấu trúc đỏ rõ ràng bắt đầu hạ cảnh giác với Lâm Thiên Du.
Phong Tĩnh Dã: 【Hai chú nhút nhát lắm, trước đây có sắp xếp nhân viên mang thức ăn đến nhưng chúng trốn hoài. Lại dễ bị stress, sau đó chỉ mang đến ban đêm, để hỏng chúng cũng không dám ăn, đã thay đổi nhiều chiến lược, sau cùng phát hiện chúng có ý định bỏ đi nên thôi không mang thức ăn nữa.】
Nhận được tin nhắn của Phong Tĩnh Dã trong điện thoại, dừng lại nửa hồi, sau đó thêm một dòng: 【Chúng rất tin tưởng cô.】
Giao tiếp là nền tảng của mọi thứ.
Hãy tưởng tượng, một nhóm người khác biệt xuất hiện trước mặt bạn, còn nói thứ tiếng bạn không hiểu, bạn có dám ăn thức ăn trên tay họ không.
Nhưng Lâm Thiên Du có thể giao tiếp bình thường với chúng.
Cho dù trông khác nhau, những ai có thể giao tiếp vẫn coi là đồng loại xa lạ.
"Ừ." Lâm Thiên Du gật khóe môi, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không phụ lòng tin này đâu."
Hai chú gấu trúc nhỏ dồn lại ăn khô.
Lâm Thiên Du thu dọn xong trúc, làm cơm lam cần dùng đoạn non, quá già cũng không được, quá non cũng không thích hợp.
Đoạn cuối cùng đặc biệt non, cắt ra để lại cho gấu trúc ăn.
Trúc vừa đủ nhét đầy ba lô, xách cũng không nặng lắm, lượng tính toán rất chuẩn.
Lá trúc trên đầu hái hết xuống xếp gọn, có thể dùng để bịt miệng, hoặc dùng giấy bạc nhưng lấy ngay tại chỗ sẽ tiện hơn.
Nghĩ vậy, Lâm Thiên Du định đứng dậy nhặt lá trúc.
Kết quả xoay người, phát hiện những chiếc lá trúc bám theo dọc đường cô kéo cây đi qua đã được nhặt lên.
Chú gấu trúc một chân chịu trách nhiệm tập hợp lá trúc lại một chỗ, chú kia cầm những chiếc lá trúc rớt trên đất xếp chồng lên, rồi ôm lên chạy.
Xoay đầu, thấy hòn đá sau lưng trúc bị hoảng sợ, vô thức dang tay ra, lá trúc trên tay rơi tung tóe.
Nhận ra chỉ là hòn đá, chú gấu trúc rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận cúi nhặt lá trúc lên, ôm tiếp tục chạy.
Chú gấu trúc nhỏ lông xù chạy lên, cái đuôi sau lưng cứ theo chuyển động chạy qua lại.
Thấy Lâm Thiên Du đang nhìn mình, gấu trúc nhỏ ngại đến nỗi suýt vấp chân, may mắn ổn định lại được ở giây cuối cùng.
"Ù ù!" Gấu trúc nhỏ giơ cao đống lá trúc trong lòng tay lên, đôi mắt đen to tràn ngập bóng dáng Lâm Thiên Du.
【Hãy thu nhận nó!!! Đứa trẻ có ánh mắt sống động trong mắt nó đấy! Nó thậm chí chủ động làm việc cho cô!】
【Dễ thương quá đi, ánh mắt ngại ngùng đáng yêu này.】
【Tôi ôm mỗi tay một chú luôn, mang về hết nhà.】
【Ừ, quá đáng yêu, quá đáng yêu luôn.】
...
Gấu trúc nhỏ nhét lá trúc đầy vào ba lô Lâm Thiên Du.
Lâm Thiên Du nghĩ một chút, đưa cho nó hai đoạn măng trúc non vừa cắt ở gốc, "Ăn cái này đi."
Gấu trúc nhỏ ôm khúc măng to ngây người ra, thấy vậy, Lâm Thiên Du lặng lẽ giơ tay lên.
Cô không cố tình tránh né gì cả, gấu trúc nhỏ có thể thấy động tác của cô, nhưng chỉ nhìn, không có ý định chạy.
Cho đến khi bàn tay Lâm Thiên Du đặt lên đầu gấu trúc nhỏ thì sinh vật lông xù chậm phản ứng mới đơ ra.
"Ngoan lắm." Lâm Thiên Du thậm chí cả giọng cười cũng nén xuống, sợ làm phiền gấu trúc nhỏ.
Nhẹ nhàng xoa xoa não, Lâm Thiên Du rút tay về, "Được rồi, chị cũng phải đi thôi, các em chơi đi."
Chơi mãi không để ý giờ, ngẩng đầu lên phát hiện ánh sáng không đúng mới chú ý trời gần tối rồi.
Cô còn phải về làm cơm lam mà.
"Các em quen gấu trúc lớn không? Nó cũng sống ở đây mà. Lâm Thiên Du lót lá trúc, gói cả chục gói khô vào trong, "Nếu gặp nó thì giúp chị đưa cái này cho nó nhé."
Gấu trúc nhỏ ôm lá tre, nghiêm túc gật đầu, "À ùm!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận