Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 672 - Đôi mắt đẹp của báo tuyết nhỏ chớp đi chớp lại: “Ú ú!" (1)




[Trời ơi?!]
[Ôi dồi, như lên bờ hết một lúc vậy.]
[Tôi đại khái không dám tưởng tượng đàn chim cánh cụt bây giờ ra sao.]
[Chim cánh cụt trưởng thành phải phát điên mất.]
Một chim cánh cụt con bị thất lạc có thể không gây chú ý lớn, thậm chí chim cánh cụt chăm sóc nó cũng có thể đi săn một lúc mà không phát hiện chim non bị mất.
Giống như ban đầu chim cánh cụt nhỏ tới ăn cá trong lưới, phải tới khi trở về mới bị phát hiện là đã chạy ra ngoài.
Nhưng bây giờ, quá nhiều chim non tụ tập cùng nhau, cả đàn có bao nhiêu chim non đây.
Lâm Thiên Du cảm thấy có chim cánh cụt dẫn đầu, các chim non khác cũng đi theo.
Nhìn dòng chim cánh cụt không ngừng nhô lên từ hố băng, Lâm Thiên Du vuốt cằm: "Nghĩ tích cực thì ít nhất chim cánh cụt dẫn đầu rất có sức thu hút."
Chim cánh cụt chẳng hề sợ hãi, hăng hái nói chuyện với bạn bè.
Gặp được con người biết nói, biết bắt cá và giết cá lớn thật tuyệt vời, chim cánh cụt kể không hết.
Lâm Thiên Du chém rìu xuống cá lớn cố định lại, gấp gáp găng tay: “Ăn nói cùng lúc đi."
Chim cánh cụt non ăn không nhiều, cá dưới đất đủ cho chúng ăn rồi.
Những chim cánh cụt non chưa quen còn rụt rè, ai nấy đều ướt sũng, có vẻ như ôm nhau sưởi ấm.
Khi ở bên cạnh Lâm Thiên Du, chim cánh cụt miệng không ngừng nghỉ, giờ có cá tươi trước mặt cũng không nuốt nổi, những chim non khác thì ngượng ngùng mổ cá ăn.
Ở độ tuổi này, chim cánh cụt chưa có khả năng tự săn mồi, lượng thức ăn phụ thuộc vào chim cánh cụt trưởng thành mang về bao nhiêu. Chắc chắn không có tình huống cá nhiều đến mức ăn không hết.
Hiện tại, chim cánh cụt nằm úp xuống, cá dưới đất có thể chôn kín chúng.
Lâm Thiên Du chuyển thiết bị livestream sang cầm tay, hướng máy quay về phía đàn chim cánh cụt: “Nhìn chúng ăn ngon lành quá."
Nếu chim cánh cụt trưởng thành ở đây, thấy đồ ăn đầy đất cũng sẽ do dự, chim non thì không có ý định phòng bị cao như vậy.
Những chim cánh cụt chưa ăn nổi cá lớn còn cố gắng há to mỏ nuốt cả con cá.
Chim cánh cụt không ăn gì cả, tiếng kêu vẫn không dừng lại, cứ nói hoài khi bạn ăn.
Lâm Thiên Du nhếch môi: "Cái miệng nhỏ này."
Không chỉ đích danh ai, nhưng chim cánh cụt 'phoọng' giật đầu lên, như biết đang nói về nó, vươn cổ nghiêng đầu nhìn cô: “A!"
Lâm Thiên Du nhặt con cá nhỏ đưa tới: “Thật sự không ăn thêm à?"
Chim cánh cụt tránh con cá, ngẩng đầu dụi vào tay cô.
Qua lớp găng tay, Lâm Thiên Du cảm nhận không rõ lắm, thấy nó không ăn thì ném cá vào đống, xoa đầu chim cánh cụt: “Em dẫn chúng tới, bố mẹ biết không?"
Chim cánh cụt tập trung dụi vào tay Lâm Thiên Du không ngừng, mỏ còn chọc vào khuy tay áo, nó chớp mắt: "A..."
Đừng nói cái đó...
"A!" Chim cánh cụt mổ con cá nhỏ đưa tới miệng Lâm Thiên Du.
Ăn cá đi!
Nhanh chóng chuyển đề tài.
Lâm Thiên Du đeo khẩu trang và kính bảo hộ, che kín gần hết nửa khuôn mặt, tất nhiên con cá không thể đút vào miệng cô được.
Khi chim cánh cụt áp sát lại gần, cô với tay bế nó lên: “Lần này bị bố bắt gặp, không ai... không chim cánh cụt nào che chở cho em đâu."
Lúc nãy có các chim cánh cụt khác giúp đỡ nên mới thoát, bây giờ mất nhiều chim non như vậy, chim cánh cụt trưởng thành không đuổi theo đánh nó là may rồi.
Chim cánh cụt nằm úp trên người Lâm Thiên Du, bụng áp xuống, hai chân sau treo không.
Nghe cô nói, chim cánh cụt lắc hai chân sau, như đang bơi dưới nước, một lúc, cố lật người, trừng mắt nhìn cô: “A..."
Lâm Thiên Du xoa đầu chim cánh cụt, bất đắc dĩ nói: "Việc này tôi khó xuất đầu lộ diện."
Chim cánh cụt nhẹ nhàng kêu 'ị' một tiếng, lắc chân coi như không quan tâm.
"Sau nữa đưa về không?" Lâm Thiên Du vuốt nhẹ lưng chim cánh cụt: “Cũng được, trước khi bố phát hiện về trước."
Chỉ không biết chim cánh cụt có ngu ngốc đến mức, chim non mất tích nửa tiếng mà không hề hay biết gì không.
Có phương án giải quyết, chim cánh cụt an tâm nằm im không nhúc nhích.
"A!"
Chân sau chim cánh cụt vừa hạ xuống, nghe thấy tiếng chim cánh cụt từ xa vọng lại, nó lập tức ngẩng đầu lên, liếc nhìn rồi lật mặt chôn vào ngực Lâm Thiên Du.
Làm ngơ đi, chỉ cần tôi không thấy thì không có chuyện gì xảy ra cả.
Tiếng chim cánh cụt từ xa dần gần, gầm gừ kêu thét không ngừng, lẫn lộn tiếng đáp lời của các chim cánh cụt khác.
Xa xa, một đàn chim cánh cụt ào ào kéo tới, chân sau vật vã, ngã thì trượt bụng trên mặt đất, chỉnh lại tư thế rồi tiếp tục chạy.
Nghe thấy tiếng bố mẹ, chim cánh cụt non đang ăn cá vẫn chẳng hề hay biết nguy hiểm đang ập tới.
"A!" Ăn no cá, chim cánh cụt non dựa vào Lâm Thiên Du, 'bộp' ngồi xuống đất, còn cười híp mắt vui vẻ với đàn chim cánh cụt.
[Nhóc ngốc còn không chạy làm gì nữa.]
[Lần đầu thấy đàn chim cánh cụt chạy, nhiều chim cánh cụt trưởng thành thế khiến tôi cảm giác như đại quân tràn tới vậy.]
[Tôi nói mà, chim cánh cụt không thể chậm chạp đến mức chim non mất tích nửa tiếng mà không hay biết gì cả, tôi còn định sang phòng của host khác treo thưởng, mướn người cáo bạch nữa, may mà chúng tới kịp lúc, tiết kiệm được tiền rồi.]
[Cậu nhóc xấu tính thế à.]

Bạn cần đăng nhập để bình luận