Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 526 - Thỏ tôn mở to mắt kinh ngạc (3)




Thỏ tôn gật đầu, nó rất quen đường đến nhà Lâm Thiên Du, nhưng mới đi chưa được hai bước đã bay lên không trung, móng vuốt không chạm đất, treo lơ lửng trên không khua chân.
Lâm Thiên Du ôm thỏ tôn trong lòng, lại nhét khăn vuông đã xếp gọn vào lòng nó, "Chúng ta đi bộ quá chậm rồi. "
Truy Phong vẫn ở nguyên chỗ, lúc nãy Lâm Thiên Du bảo nó đợi ở đây, nó đã không đi lung tung.
Nó là động vật ăn cỏ, không có ý muốn thu hút sự chú ý của kền kền.
Bây giờ Lâm Thiên Du quay lại, Truy Phong mới dám cử động.
"Đi thôi." Lâm Thiên Du cưỡi trên lưng ngựa, đặt thỏ tôn trước người mình, tay ôm ngang trước nó.
Như vậy khi thỏ tôn đang ngồi bỗng nhảy xuống, cô chỉ cần giơ tay lên là có thể chặn động tác của nó.
Ngã từ trên lưng ngựa đang chạy, cho dù thỏ tôn có thân hình nhanh nhẹn đến đâu, va đập xuống cũng bị thương.
Từ khi ngồi lên lưng ngựa, mắt nó cứ liếc tới liếc lui.
Tự chạy và ngồi trên lưng ngựa nhìn cảnh vật xung quanh lùi lại, cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Rất lạ lẫm.
Thỏ tôn nhìn bên trái nhìn bên phải, bận rộn đến mức không thể dừng lại.
Lâm Thiên Du và Truy Phong bây giờ cũng được xem là có chút ăn ý, chỉ cần Truy Phong không đột ngột xuất phát, chạy đều sau đó, cô cũng có thể ổn định được trên lưng ngựa.
Thỏ tôn giơ chân trước lên đạp lên cánh tay Lâm Thiên Du, vươn người ra nhìn.
Lông xù bay tung lên bị gió thổi tơi bời, che mắt, nó còn dùng móng vuốt gãi gãi, nhưng không thể chải thông lông, chỉ có thể ngẩng đầu lên, "Ú ù!"
Lâm Thiên Du cúi người xuống chút, lúc này mới rảnh tay giúp nó chải thông, lần tay ấn ấn phía sau đầu.
Mặc dù tác dụng không lớn, nhưng cũng có thể chống đỡ để nó nhìn thêm được vài lần.
【Á á á biểu cảm nhỏ này linh động dễ thương quá đi.】
【Cháu ngoại của cô ấy à.】
【Vừa rồi nó có gọi không? Tôi nghe thấy nó gọi mẹ tôi, nó chắc chắn đang nhớ tôi rồi, sao không đưa nó qua cho tôi ngay!】
【Chết tiệt, sao tôi nghe nó muốn về nhà tôi nhỉ.】
......
Chưa về đến nhà, đã thấy chó sói thảo nguyên đi ra đón cô ở không xa.
Lưu ý đến Lâm Thiên Du cưỡi ngựa, bước chân chó sói tiến lại đã dừng lại, đứng tại chỗ đợi cô đi tới.
"Đừng lo lắng, tôi không gặp nguy hiểm gì." Ở cách nhà mấy bước chân, Lâm Thiên Du nhảy xuống cùng sói con đi bộ, "Chó sói nhỏ, nhìn này, tôi đưa thỏ tôn về đây.”
Bị giơ lên, ánh mắt thỏ tôn không tránh khỏi mơ hồ, "Ú?"
"Ù."
Rõ ràng Lâm Thiên Du thích đưa những động vật nhỏ về nhà, chó sói thảo nguyên đã rõ là đã quen rồi.
Thỏ tôn thường có thể ngửi thấy mùi của nhiều loài động vật khác nhau trên người Lâm Thiên Du, trong đó nhiều nhất chính là chó sói thảo nguyên, cho nên, nó cũng không quá xa lạ với sói con.
Nước trên đồng cỏ đã bị nắng hong khô.
Chó sói thảo nguyên non và báo con đều chơi đùa trên đồng cỏ gần hốc đá thấp.
Con báo nhỏ mới về nhà vừa hòa nhập tốt với mọi người, có hai con báo con dẫn đi chơi, Đậu Đậu nằm bên cạnh nhìn chúng lộn nhau thành một đống, thỉnh thoảng còn đẩy con sói con lăn sang phía mình.
Những đứa con non không đề phòng gì con non lạ, đặc biệt là con báo có mang theo mùi của Lâm Thiên Du, nếu không có hai con báo khác chặn lại, chúng đã lao lên rồi.
Lâm Thiên Du đặt thỏ tôn xuống bên cạnh, "Trước đây lúc tới đây chắc em đã gặp những đứa con này rồi đấy, báo là Đậu Đậu, còn có Tiểu Hoàng và Tiểu Khôi, đều rất thân thiện."
Tính cách của thỏ tôn khiến nó không hề căng thẳng trong môi trường này, nó tự tìm một tấm ván ở vị trí cao nằm úp xuống.
Ở trên cao cho phép nó có thể thu hết tất cả bên dưới vào trong tầm mắt.
Lâm Thiên Du ngồi bên cạnh Đậu Đậu, dựa vào nó, ôm sói con trong lòng, "Đã cho con non ăn thịt tối chưa?"
Mới chỉ cho bú sữa ban ngày.
"Ủ."
Lâm Thiên Du gật đầu, chó sói thảo nguyên đi săn, quay về đều sẽ mang thức ăn cho con non, cho ăn là được.
Cô ngả ra sau, nửa người dựa hẳn lên báo, Đậu Đậu không hề rung động, nghiêng đầu liếm má cô.
Sói con trước đó muốn chơi với mèo mới đến, thấy cô ngồi xuống, lập tức chạy đến đây, những con báo non cũng qua bên này mà không có chút kinh ngạc nào.
Không bao lâu, Lâm Thiên Du lại bị những bông lông xù vây quanh, nếu không phải kéo những con trèo lên người cô xuống, giờ phút này có lẽ đã bị những bông lông xù nuốt chửng.
'Pạch' Tiếng vật rơi xuống đêm tối nghe đặc biệt cô đơn.
Lâm Thiên Du tìm theo âm thanh.
Chỉ thấy Thỏ tôn mở to mắt kinh ngạc, miệng hơi há ra, rất rất là không tin nổi: "... Ú ù??? "
Sao nhiều thế này?!

Bạn cần đăng nhập để bình luận