Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 374 - [Ha ha ha ha, sói nhỏ: thời khắc săn mồi.] (7)




Cung Hâm Minh đầy vẻ tươi cười, “Chị Du ơi, câu của sói Mông Cổ là gì vậy, có phải là cảm ơn em không?”
“À...” Biểu cảm của Lâm Thiên Du có chút nói không nên lời.
【Chết tiệt, xem bộ dạng của chị Lâm, tôi cảm thấy tình huống có vẻ không ổn rồi. 】
【Không lẽ là đang đuổi Cung Hâm Minh đi sao?】
【Cảm giác tiếng kêu rất mạnh mẽ đấy, không giống đang sinh khó.】
Thấy Lâm Thiên Du do dự, Cung Hâm Minh chẳng hề cảm thấy bất thường, vẫn tin chắc sói Mông Cổ đang cảm kích mình, liền vẫy tay, “Chị Du cứ yên tâm dịch đi, em đã xem livestream của chị, cũng xem chị làm phiên dịch cho báo và mèo rồi, không cần làm bất kỳ sửa đổi nào, không cần bịa thêm, chỉ cần dịch thật thẳng thắn, thể hiện rõ nhất ý nghĩa của câu nói ban đầu của sói Mông Cổ thôi.”
Mặc dù cậu ta nói vậy, nhưng Lâm Thiên Du vẫn nhắc: “Có lẽ từ đó không thích hợp lắm.”
“Không sao, cứ nói thẳng đi.” Cung Hâm Minh quay đầu ánh mắt kiên định.
Lâm Thiên Du lạnh lùng, lạt giọng đọc hai chữ: “...Ngu, xuẩn.”
“Ha ha, em đã nói mà —” nụ cười treo trên mặt Cung Hâm Minh dừng lại giữa chừng, cả người cậu ta đều sững người, nếu không phải vừa lúc gió thổi tung mái tóc đong đưa, hình ảnh livestream giống như bị lag, không nhúc nhích.
Cung Hâm Minh đơn giản là không thể tin được mình vừa nghe thấy cái gì, oán giận nói: “Sao chị Du lại chửi em chứ?”
Lâm Thiên Du đành bất lực lắc đầu, “Lời của sói Mông Cổ, dịch sang là hai chữ đó.”
Cung Hâm Minh: “...”
Giờ đây, cách cậu ta nhìn sói Mông Cổ cũng khác rồi.
Khiển trách, khiển trách nặng nề!
“Tôi đã hết lòng hết sức giúp cô sinh con, tôi còn đứng bên cạnh động viên cô nữa cơ mà, hai tiếng kêu đó của cô không lẽ cũng đều là chửi tôi sao!” Cung Hâm Minh hai tay nắm chặt động viên, la hét cố gắng mới nhận được một tiếng phản hồi từ sói Mông Cổ đang bận rộn sinh con.
Biết sói Mông Cổ cần tập trung sinh nở nên Cung Hâm Minh cũng không để ý nó lạnh nhạt, nhưng ai có thể ngờ, phản hồi của sói Mông Cổ lại là như thế?!
Nghĩ kỹ lại, cảnh tượng vừa rồi há chẳng phải là, cậu ta hét lên động viên, sói Mông Cổ thờ ơ: Thằng đần.
Cung Hâm Minh đã cảm thấy tim mình nhói lên, may mắn là lúc đó không ai có thể hiểu sói Mông Cổ đang nói gì, so sánh lại thì cậu ta không phải là quá ngu ngốc.
Cậu ta thở dài, nhượng bộ: “Được rồi, vì cô đang sinh con nên mắng tôi hai câu có thể khiến cô yên tâm sinh nở, thì tôi cũng chịu thôi.”
Có lẽ sói Mông Cổ không thích ai ở gần khi đẻ con.
Đôi khi, thú cưng ở nhà quan hệ rất thân với mình cũng có thể tự đi trốn khi sinh nở.
Huống hồ hiện tại là một con sói Mông Cổ lần đầu gặp, và cậu ta, trong mắt sói Mông Cổ chỉ là người lạ, việc nó chửi cậu ta cũng dễ hiểu.
Cung Hâm Minh nói: “Cô cố lên sinh nở đi, tôi không nói nữa.”
“Grrr grrr!” Sói Mông Cổ vất vả muốn lật người nhưng bụng quá to, lật không nổi chỉ có thể vẫy vẫy chân.
“Sao cô lại chửi tôi nữa chứ?” Sau bản dịch trước của Lâm Thiên Du, những tiếng kêu vội vã sau đó, Cung Hâm Minh đều phân loại là mình bị chửi tiếp.
Cung Hâm Minh thất vọng giải thích với Lâm Thiên Du: “Lúc nãy sói Mông Cổ không đuổi em đi, em tưởng nó đồng ý để em ở lại giúp nó sinh con chứ.”
Lúc cậu ta mới đến, sói Mông Cổ có vẻ muốn đi nhưng cuối cùng vẫn nằm lại.
Trong mắt Cung Hâm Minh, đó chính là đồng ý để cậu ta giúp nó sinh con mà.
Kết quả bây giờ xem ra, dường như không phải như vậy.
Lâm Thiên Du đã hiểu rõ tình huống, nói: “Ý tưởng của cậu tốt đấy, nhưng...”
Nhưng chưa nói hết câu, Cung Hâm Minh đã hào hứng vỗ tay, “Đúng rồi!”
Sau đó quay đầu nói với sói Mông Cổ: “Cô cứ yên tâm sinh con đi, xung quanh đây tôi canh giữ, tuyệt đối không để bất kỳ động vật nào tiếp cận cô.”
Bụng sói Mông Cổ phập phồng dữ dội, “Grrr grrr grrr!”
Cung Hâm Minh: “Đừng kích động đừng kích động, từ từ sinh thôi.”
Sói Mông Cổ nằm ngửa trên rơm khô, có vẻ là mệt quá không còn sức mắng nữa.
Lâm Thiên Du vỗ vai Cung Hâm Minh, “Cậu bình tĩnh đã, nghe tôi nói này.”
“Hả?” Cung Hâm Minh rõ ràng không thể bình tĩnh, nhưng vẫn tạm thời im lặng.
Lâm Thiên Du nói: “Trước tiên, nó không đang sinh con, chỉ nằm đây phơi nắng thôi. Thứ hai, câu nó nói bây giờ dịch sang là...”
“Nó là sói đực. “
“Anh thật là một người tốt bụng giúp đỡ động vật!”
Giọng Cung Hâm Minh và Lâm Thiên Du vang lên cùng lúc, nắm đấm hùng hồn của cậu ta vung lên giữa chừng, nụ cười trên khóe miệng dần cứng đờ, “A...a...hả?!”
Cậu ta dùng vài tiếng ngắn gọn nhưng kinh ngạc, cuối cùng giọng nói cao vút tóm tắt tâm trạng hiện tại của mình.
Lâm Thiên Du cố nén cười gật đầu, “Nó chỉ ăn nhiều thôi.”
【Haha haha haha @@, nó chẳng chửi ai khác ngoài anh đâu. 】
【Sói Mông Cổ: Anh thật là người tốt mù quáng.】
【Ý tưởng ban đầu là tốt đấy, nhưng anh tạm thời đừng xuất phát đi đã.】

Bạn cần đăng nhập để bình luận