Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 208 - Đêm qua, đôi mắt của sói thảo nguyên không hề nhắm lại, nó đã canh cửa suốt đêm (5)




Rõ ràng chuột túi cũng phát hiện ra sự có mặt của loài động vật khác, run bần bật nhưng vẫn cắn chặt nhánh cây không buông.
【Cái đó có phải cá sấu không? Tôi như thấy mắt nó rồi!】
【Chính là cá sấu! Không lạ gì nữa, bởi vậy mà chuột túi kêu thảm thiết thế, chỗ đó mà là tôi chắc kêu còn kinh khủng hơn nó nữa.】
【Cứu con bé đi!】
Không kịp kéo chuột túi về, thậm chí còn nguy cơ bị cá sấu vồ lấy giữa chừng, Lâm Thiên Du thả cành cây xuống, hô to, “Bỏ cành cây đi.”
Nói rồi Lâm Thiên Du leo lên một gốc cây gần đó, cúi xuống bám cành, liên tiếp nhảy qua hai cây nữa cho đến khi đến được vị trí gần nhất với chuột túi, treo ngược trên cành cây rồi duỗi hai bàn tay xuống, “Lên này!”
Chuột túi vật lộn với những cái chân để với tới cô.
Lâm Thiên Du thò tay túm lấy chuột túi, tức thì cá sấu lao ra từ vị trí trú ẩn khi chuột túi vừa mới đứng lên, nhe hàm răng sắc bén chạm vào chân sau của nó.
Chuột túi đã sợ tái mặt.
“Gầm!”
“Hoa Hoa không được cắn nha!”
Những con cá sấu trong đầm lầy đều hôi thối.
Lâm Thiên Du lột áo khoác ra bọc chuột túi lại, dùng sức một tay bám cành cây ngồi trở lại, quay đường cũ trở về.
Ngay khi chạm đất, chim Lia lại bay tới.
Gạt những sợi tóc loà xoà trước trán, cô vừa đúng lúc thấy thiết bị bay đáp xuống ngang tầm mắt cô.
Giây phút này, có cảm giác như đang đối diện trực tiếp với khán giả phía sau màn hình.
“À...”
Sau giây phút im lặng, Lâm Thiên Du mở miệng nói ngay:
“Các hành động nguy hiểm, xin đừng bắt chước. Tất cả là do kịch bản, đạo diễn dàn dựng.”
Dừng một chút, Lâm Thiên Du ho khan một tiếng rồi nói hờn dỗi:
“Có việc gì thì tìm đạo diễn ấy.”
Đạo diễn: “???”
Cô còn là người nữa không?
【???】
【Rất tốt, rất tốt, ra là đạo diễn Tô có tài năng như vậy! 】
【@Tô Vũ Hành, cũng sắp xếp một cốt truyện như vậy cho Tư Tư, thêm nhiều hơn nữa, hay xem lắm, thích xem.】
【Ta biết đạo diễn Tô là có thực tài! Những con vật này phải nghe lời ta, thần Tô!】
Tô Vũ Hành: "..."
Đây là cái bệ đỡ à.
Trong phòng trực tiếp, Tô Vũ Hành vài lần muốn bấm thoát, tuy nhiên, vì ông là đạo diễn cũng không có đặc quyền gì, khi lượt người xem trực tiếp của Lâm Thiên Dụd càng ngày càng cao, ông cũng phải xếp hàng để vào xem, nếu thoát ra bây giờ, có thể phải xếp hàng vài tiếng mới vào lại được.
Bởi vì, chỉ cần là người vào phòng trực tiếp của Lâm Thiên Du, rất ít ai chủ động thoát ra. Cho dù đêm tối màn hình trực tiếp tắt đi, vẫn còn không ít người ở lại phòng.
Do dự một lúc, Tô Vũ Hành vẫn thu tay lại, thôi được rồi, @ tôi thì @ tôi vậy, coi như không thấy.
Cá sấu ở vùng đầm lầy này kiêng nể con báo hoa đứng bên bờ, không dám xuất hiện nữa.
Ở lại lâu, Lâm Thiên Du hơi chịu không nổi mùi ở đây, bèn gọi con báo hoa, "Đi thôi Hoa Hoa, chúng ta rời khỏi đây trước đã".
"Gầm..."
--- Trở về nhà, Lâm Thiên Du trộn chút nước ấm trước để tắm cho con chuột túi trước.
Vì nhìn bé hơn, trong tình trạng không biết là con non hay trưởng thành, việc tắm rửa vẫn phải cẩn thận hơn, không dùng nước lạnh.
Bùn trên người đã bị quần áo lau đi khá nhiều rồi, rửa một lần là sạch sẽ.
Nhưng đề phòng, Lâm Thiên Du vẫn dùng xà phòng, giặt đến hai lần, cho đến khi không còn chút mùi đầm lầy nào, mới lau khô mang ra ngoài.
Lâm Thiên Du nhìn con chim Lia đứng ở cửa, cười đưa con chuột túi cho nó, "Được rồi, đây, cho em đấy".
"Chiêu~" Con chuột túi lao về phía chim Lia, vì cả khuôn mặt đều màu đen, có thể coi là vị trí duy nhất có màu khác với toàn thân, kết hợp với đôi mắt đó, không khỏi toát lên vẻ oan ức.
Chim Lia ghét bỏ đập nó bằng lông vũ, con chuột túi bị đánh nhắm mắt lại nhưng vẫn không buông.
Chim đại bàng đuôi đỏ bay tới, trực tiếp bay sượt qua đầu chúng, đáp xuống vai Lâm Thiên Du.
Áo khoác ngoài đã vứt rồi, Lâm Thiên Du vuốt ve bụng chim nhỏ, lông vũ mềm mại và lông mềm mại là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, nhưng điểm chung duy nhất là, sờ lên đều rất thoải mái.
Cô quay người lấy bộ quần áo mới, "Tôi đi tắm trước đây, các anh chơi đi".
Con hổ lớn gầm thấp: "Gầm..."
"Hả?" Lâm Thiên Du nghe thấy tiếng Đại Quýt dừng bước, "Sao thế Đại Quýt?"
Con hổ không nói thêm gì nữa, mà tiến lên cắn lấy vạt áo cô, kéo người đi lên phía núi.
Lâm Thiên Du không hiểu gì cả nhưng vẫn nghe theo, vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Đưa tôi đi đâu vậy?"
Không nhận được câu trả lời, con hổ cúi đầu tiếp tục đi.
Tốc độ không nhanh, ở mức Lâm Thiên Du bị trật mắt cá chân vẫn theo kịp.
Theo hướng càng đi lên cao, Lâm Thiên Du cảm nhận được sự thay đổi về nhiệt độ, đại khái có thể đoán được Đại Quýt muốn đưa cô đi đâu.
Nói với ống kính: "Có vẻ Đại Quýt muốn đưa tôi đến suối nước nóng".

Bạn cần đăng nhập để bình luận