Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 300 - "Đại Quýt thật chu đáo!" (1)




Kevin điên cuồng hít thở, nếu ở đây có bình oxy thì anh ta đã đeo lên từ lâu rồi.
Tôi tin tưởng cậu đến vậy!!!
Kết quả là cậu lại đi dạy Greenland cách chạy trốn ngay sau lưng tôi - không, là ngay trước mặt tôi.
Kevin thở hổn hển không nói lên lời: "Nó... nó còn nói gì nữa không?"
Lâm Thiên Du nói: "Nó còn khuyên Greenland đừng nản lòng, nhớ lộ trình, tìm thời cơ thích hợp thì vẫn còn cơ hội để chạy thoát. Thằng ngốc đó... ừm, không thể lần nào cũng may mắn tìm được bạn như vậy."
Có lẽ lần trước bị hổ dọa, Greenland không còn ý định chạy ra ngoài nữa, mèo đốm gỉ hoang dã khuyên nhủ rất tử tế.
Lúc này, toàn bộ con người của Kevin đang ở trạng thái sững sờ như bị đá bay mặt. anh ta không thể lấy lại bình tĩnh ngay lập tức: "...”
Con mèo giả vờ lim dim, rõ ràng nghe thấy lời của Lâm Thiên Du nhưng lại không dám mở mắt.
Greenland nhìn Lâm Thiên Du rồi lại nhìn đồng loại, do dự không biết có nên cùng nằm xuống ngủ hay không.
Mèo đốm gỉ hoang dã giả vờ ngủ lén lút gõ nhẹ vuốt xuống bàn.
Greenland vốn đang mơ màng cũng nhanh chóng nằm xuống theo.
Kevin nghe xong gần như nổi điên, anh ta tưởng mọi chuyện vẫn êm đềm, đang tiến triển tốt đẹp, không ngờ nhà mình bị trộm.
Con mèo kia thậm chí còn trước mặt anh ta ăn cơm của anh ta, đào góc tường của anh ta?!
Con mèo đốm gỉ tức giận trừng mắt nhìn Lâm Thiên Du, sói thảo nguyên nhìn thấy liền đứng bật dậy gầm gừ.
Sau khi chạm mắt với sói thảo nguyên, thái độ hung hăng của mèo đốm gì lập tức biến mất, chỉ có thể tự an ủi bản thân.
... Bị dọa đến mức không dám tức giận.
Nó lùi từ từ về sau, đuôi quấn lên trước, hai chân trước túm lấy đuôi nhẹ nhàng cài cào, đôi mắt ngoan ngoãn mở to, tiếng ‘ngao~’ kéo dài, tràn đầy ngọt ngào
【Haha, bị kẹp đuôi rồi!】
【Meow! Mèo con đáng yêu, không, là mèo lớn đáng yêu.】
【Đừng bị vẻ bề ngoài lừa đấy chị em! Giọng gầm gừ to như ông nội tôi vừa rồi đấy.】
Sói hoang dã nhe răng, "Grrr!"
Mèo đốm gỉ hoang dã giật mình, giọng kêu vút cao, "Meow meow..."
Kêu lên vừa lùi lại, móng sau đã bám lên mép bàn.
Sói thảo nguyên chỉ gầm lên một tiếng, không có ý định tấn công, nhìn thấy nó lùi lại vẫn tiến tới, chắn trước mặt Lâm Thiên Du.
Dùng mình ngăn cách báo với Lâm Thiên Du.
Lâm Thiên Du xoa đầu Greenland: "Nếu em chạy ra ngoài thế này, Kevin rất lo cho em."
Đối với một chú báo lớn lên bên con người từ nhỏ, môi trường xa lạ và đồng loại trong rừng mưa rất hấp dẫn.
Chạy ra chỉ vì tò mò, khám phá môi trường mới, cũng không phải vấn đề lớn.
Thấy Kevin gật đầu, Lâm Thiên Du nói tiếp: "Nếu thực sự thích bên ngoài, em có thể nhờ Kevin đưa em đi chơi, anh ấy chắc chắn sẽ rất vui đi cùng em."
Greenland do dự vẫy đuôi, "Ù ù..."
Kevin cũng đồng ý: "Đúng vậy, con muốn ra ngoài cứ bảo ba, miễn bảo đảm an toàn thì đi đâu tùy ý."
Anh ta cũng không phải người cứng nhắc, nếu Greenland có thể tự săn mồi, đủ kinh nghiệm không trở thành bữa ăn của thú dữ, anh ta rất vui lòng để nó đi.
Dù sao anh ta vẫn làm việc ở đây, ngay cả khi Greenland ở trong rừng, anh ta cũng có thể thường xuyên tìm nó.
Nhưng Greenland không được huấn luyện gì, rõ ràng nó không thể làm được điều đó.
Chỉ từ hai lần đi ra ngoài mà đều trở về tàn tạ có thể thấy, Greenland thực sự không thích hợp để sống hoang dã.
Ở bên nó cũng khiến anh ta yên tâm hơn.
Nếu không, việc thả một con vật không có khả năng sinh tồn vào rừng rậm nguy hiểm, đó không phải là hại nó sao.
Greenland nghiêng đầu, vẫn đang hiểu ý của Lâm Thiên Du.
Mèo đốm gỉ hoang dã tức giận chồm lên trước, cắn bánh quy trên bàn rồi đi thong thả ra ngoài, "Meow!"
Greenland cũng phản ứng, nhảy xuống bên chân Kevin ve vẩy.
Đây là chuyện tốt mà.
Kevin lập tức vui lên.
Nhưng khoảnh khắc sau hoàn toàn không cười nổi.
Chỉ thấy Greenland thân mật qua loa với anh ta một chút rồi quay đầu đuổi theo mèo đốm gỉ hoang dã tức giận chạy mất.
Kevin: “???”
"Khoan đã - Tôi bảo đi cùng là không phải bây giờ! Con bé phải mang vị trí định vị trước, tôi xin phép bảo vệ... Khoan! Quay lại đây!"
"Meow meow!"
Chưa chuẩn bị gì cả mà đã chạy ra ngoài luôn, nếu gặp thú dữ, anh ta có ích gì chứ.
Vai trò quan trọng nhất của anh ta, tối đa là dựa vào sức mạnh của bản thân để giữ con thú dữ, đạt được hiệu quả cùng bỏ mình.
Kevin vội vã chạy theo, khi đi ngang Lâm Thiên Du vẫn không quên nói: "Cám ơn cô đã giúp tôi phiên dịch, tôi đuổi chúng về trước đây."
Nói xong anh ta lại hét lớn: "Đừng chạy! Đồ ăn vặt còn chưa hết đâu, ăn no rồi hãy đi chơi!"
Bách Phong nghiêng người sang bên, thấy cảnh này, không khỏi lắc đầu: "Về sau sẽ rắc rối thôi."
Kevin yêu quý Greenland như con của mình, lo lắng nó gặp mèo đực rồi bị lừa đi mất, chắc chắn anh ta phải đi theo ngoài kia hàng ngày, nếu không thì làm sao yên tâm được.
Bách Phong thu hồi ánh mắt, nói: “Đi thôi, chúng ta lên trên kiểm tra trước đã.”
Lâm Thiên Du: “Ừm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận